Đó là một buổi tối lạnh lẽo giữa vùng núi lạc hậu. Dương Vi nằm co ro trong đống rơm ở nhà kho. Đến lúc này cô vẫn chưa quen được hoàn cảnh hiện tại của mình. Từ nhỏ đến lớn, một tiểu thư được nuôi dưỡng và bảo bọc trong nhung lụa như cô đã bao giờ trải qua những khó khăn như thế này.
Phố núi về đêm nhiệt độ hạ đến rất thấp nhưng cô chỉ có một bộ quần áo cũ, mỏng tang không thể nào giúp cô vượt qua khỏi cái lạnh cắt da cắt thịt này. Làm việc nặng, bị bỏ đói, đánh đập… Tất cả mọi chuyện đối với Dương Vi chỉ như một cơn ác mộng kinh hoàng.
Dương Vi dần thiếp đi trong giấc ngủ muộn màn. Trong giấc mơ đó, vẫn là người phụ nữ hung dữ cùng người đàn ông say rượu suốt ngày đánh đập cô. Người phụ nữ vung roi lên quất xuống thân thể nhỏ bé của cô trong góc nhà đổ nát.
_ Đừng đánh con. Đừng đánh con nữa mà.
_ Không làm việc này. Đồ lười biếng.
Từng âm thanh của cây roi lần lượt vang lên hoà cùng với tiếng khóc lóc van xin vang vọng khắp căn nhà. Nghe thấy âm thanh ồn ào phá hỏng giấc ngủ trưa của mình, người đàn ông tỉnh dậy trong cơn say chưa tỉnh. Ông với lấy chai rượu trên bàn nốc một hơi cạn sạch rồi đập nát chai rượu bằng thuỷ tinh.
_ Câm hết đi.
Ông cầm chai rượu bị đập bể một nửa từng bước tới gần cô. Khi cánh tay kia vừa vung lên…
_ A. Đừng.
…
Hải Anh đứng lặng người trong bóng tối bên cạnh giường của Dương Vi nhìn cô chìm vào giấc ngủ một cách nặng nề.
Trong lòng hắn vô cùng rối rắm và phức tạp. Hải Anh không ngốc, hắn đủ tỉnh táo để nhận ra tình cảm của mình. Hắn thừa nhận mình có tình cảm với Dương Vi. Phần tình cảm đó rất nhỏ, chỉ vừa mới xuất hiện trong trái tim hắn. Nhưng hắn có khúc mắc chưa rõ ràng. Với một chút tình cảm mờ nhạt này không đủ để hắn quên đi cô bé năm xưa, một hình bóng đã đi theo hắn suốt bảy năm qua.
Hải Anh tháo sợi dây chuyền ra, cầm nó trong tay ngắm nhìn một lúc lâu như tự nhắc nhở bản thân mình một điều gì đó. Hắn không thừa nhận mình là người chung thuỷ sẽ luôn trung thành với tình cảm ngày xưa. Nhưng tại sao hắn vẫn còn lấn cấn trong lòng. Với những cảm xúc rung động vừa mới xuất hiện, hắn nên dập tắt hay để nó phát triển một cách tự nhiên? Hắn chưa quyết định được.
Dương Vi dù đã ngủ nhưng chân mày vẫn nhíu chặt, mồ hôi chảy ra đầm đìa. Sắc mặt cô ngày một tệ. Cô siết chặt tấm chăn trong tay, hai môi mím lại, nước mắt lặng lẽ rơi không lâu sau chuyển thành tiếng nấc nghẹn.
Nghe thấy tiếng khóc của Dương Vi, Hải Anh giật mình thoát ra khỏi suy nghĩ của mình. Hắn chạy đến bên giường, nhìn cô ngủ không yên không khỏi bồn chồn lo lắng. Hắn nắm tay cô, lay nhẹ.
_ Dương Vi, Dương Vi.
Dương Vi bỗng nhiên vùng vẫy kịch liệt như muốn chạy trốn. Cô hất tung chăn ra, dùng tay xua đi tất cả những thứ gần mình. Hai mắt cô vẫn nhắm nghiền như cũ, mồ hôi tuôn ra ngày càng nhiều. Hải Anh ngồi xuống giường, nâng người cô dậy, vẫn không ngừng gọi.
_ Dương Vi, dậy đi, dậy đi.
Cả người Dương Vi ướt đẫm mồ hôi, thân nhiệt tăng lên rất cao, nóng như lửa đốt. Cô vẫn không thể thoát ra khỏi ác mộng của mình. Hải Anh đặt Dương Vi ngồi dựa lưng vào người mình. Hắn không biết làm thế nào để đánh thức cô nhưng ngày xưa mỗi lần hắn gặp ác mộng mẹ hắn vẫn luôn ôm hắn trong lòng vỗ về như thế.
Dương Vi như cảm thấy sự tồn tại của Hải Anh. Cô xoay người lại, rúc sâu vào vòng ôm của hắn.
_ Đừng đánh… đừng đánh con… Đừng mà. A, Đừng.
Tay cô vô thức ôm đầu trốn tránh. Hải Anh nhìn cảnh này trong lòng dấy lên một nỗi đau không thể nào diễn tả. Rốt cục, những tháng năm qua của Dương Vi đã xảy ra những chuyện gì mới khiến cô ám ảnh như thế này.
Hải Anh cũng không biết mình đang làm gì. Hắn ôm lấy Dương Vi, dùng sức giữ cô lại, không để cô vùng vẫy nữa. Tay hắn vén vài sợi tóc loà xoà trước mặt của cô sang bên tai, dùng tay vỗ nhẹ lưng cô. Hắn cứ giữ cô trong lòng mình như thế một lúc cho đến khi Dương Vi không còn vùng vẫy hay nói bất kì điều gì nữa.
_ Dương Vi, dậy đi.
Nghe tiếng hắn gọi, cô từ từ mở mắt. Trong đôi mắt xinh đẹp vẫn còn chút nước, cô ngước lên nhìn hắn. Thì ra người cứu cô ra khỏi cơn ác mộng này là hắn sao. Là hắn đã cứu cô khỏi chai rượu vỡ nát kia. Là hắn đã gọi cô dậy. Là hắn đã bảo vệ cô.
_ Đừng sợ.
Hải Anh lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên gương mặt thất thần của Dương Vi hết sức dịu dàng đến mức chính hắn cũng không hề ý thức được hành động của mình. Tay kia vẫn không quên vỗ lưng cho cô. Chính lời nói cùng những hành động này của hắn đã đẩy hết những nỗi sợ hãi và ám ảnh tích tụ từ trước đến giờ của cô ra ngoài. Cô cứ thế ôm hắn mà khóc nức nở.
Cô sợ lắm. Những nỗi ám ảnh nằm ở góc khuất tâm hồn cô sẽ tỉnh giấc vào những ngày cô bị bệnh mà thiếp đi trong mơ màng. Vào những lúc cô khó ngủ, nó cũng đến. Chỉ vì Dương Vi cố gắng che giấu, chứ vốn dĩ những kí ức kinh hoàng này vẫn chưa bao giờ biến mất.
Hải Anh đặt Dương Vi xuống giường. Thấy tay cô vẫn níu chặt áo mình, Hải Anh nhẹ nhàng cất tiếng. Giọng nói của hắn lúc này không còn lạnh băng như bình thường, nó chứa đầy tình cảm ấm áp.
_ Tôi ở đây. Em đừng sợ.
Hắn gỡ tay cô ra rồi đi ra ngoài. Rất nhanh đã quay lại. Hải Anh mang theo một chén cháo nhỏ cùng liều thuốc mà Minh Vũ đã chuẩn bị sẵn. Hắn đặt tất cả xuống bàn rồi vào phòng tắm giặt một chiếc khăn vào để đắp trên trán cho Dương Vi.
_ Em vẫn còn sốt rất cao. Dậy ăn một ít đi rồi uống thuốc.
Dương Vi lẳng lặng làm theo, không nói một tiếng nào nhưng ánh mắt cô vẫn không rời khỏi hắn một bước. Chỉ sợ rằng hắn sẽ biến mất trước mắt cô. Dương Vi ăn xong, nhanh chóng uống thuốc. Một lát sau cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
_ Những lúc bị bệnh em thường dễ gặp ác mộng lắm. Lại còn mơ trong mơ kèm theo bóng đè. Tất cả thật kinh khủng.
_ Giờ còn buồn ngủ nữa không?
Cô nghĩ một chút rồi lắc đầu. Đêm nay có lẽ cô không dám nhắm mắt nữa. Sợ rằng những giấc mơ đó lại ám ảnh cô thêm một lần nữa. Nhưng lần này cô không dám hi vọng Hải Anh sẽ xuất hiện và cứu cô ra khỏi nó như vừa rồi.
Dương Vi nằm trên giường, Hải Anh đẩy chiếc ghế sofa dài trong phòng đến cạnh giường, nằm song song với cô. Cả hai cùng nhau nói chuyện. Kể về những điều xưa cũ trong cuộc sống của họ, những câu chuyện đôi lúc chẳng hề ăn nhập, thậm chí có phần ngớ ngẩn nhưng có thể giúp họ cảm thấy bình yên.
Đêm còn dài lắm…