Ở bên kia đường lớn, hai người đang ông mặc vest đen đang ngồi uống nước tránh nóng. Một người không dám rời mắt khỏi nhà xưởng cũ ở phía đối diện, bộ dạng lo lắng. Người còn lại chỉ ung dung hút thuốc. Hắn hút một hơi thật sâu rồi nhả từng làn khói ra đầy điêu luyện.
_ Bây giờ là lúc nào rồi mà anh còn hút thuốc được? – Người kia nhìn bộ điệu nhàn nhã hút thuốc của hắn thì tức giận mà hét lên.
_ Lúc nào là lúc nào? Tại sao cậu cứ cuống cả lên nhỉ? Tôi bảo đảm tiểu thư sẽ không bị gì hết. Nếu người muốn thoát sẽ thoát, không muốn thì cũng sẽ có người tới cứu. À mà khỏi cần nhắc, hình như bọn họ tới rồi kìa.
Người đàn ông dúi điếu thuốc vào gạt tàn rồi ung dung ngồi xem kịch hay.
…
Khi Dương Vi tỉnh lại đã thấy mình bị trói vào ghế. Đầu óc cô hơi choáng váng. Đây là một cảm giác vô cùng quen thuộc với Dương Vi. Cảm giác khi vừa tỉnh dậy sau mỗi lần bị bắt cóc. Cô nhẩm tính trong đầu, đây lần thứ cô trải qua chuyện này. Nhưng dù đã trải qua bao nhiêu lần đi nữa thì cô vẫn vô cùng khó chịu và căm ghét cảm giác choáng váng ở đầu này. Cuối cùng cô vẫn không biết mình bị đánh vào đầu hay vì thuốc mê mới choáng váng như vậy.
Dương Vi nhìn bóng tối trước mặt và miếng băng dính đang dán chặt miệng mình không khỏi thở dài. Lần này cô còn rất may mắn, nhớ có một vài lần chúng bắt cô ngậm giẻ bẩn, nghĩ đến đây Dương Vi bỗng dưng cảm thấy buồn nôn.
Gia đình của Dương Vi có gia thế rất phức tạp. Ba nuôi Dương Hoàng sở hữu một hệ thống vệ sĩ hàng đầu, luôn nhận nhiệm vụ bảo vệ cho những nhân vật có tiếng tăm vì thế xem như ông cũng khá nổi tiếng. Còn anh trai Dương Vỹ của cô lại mang một thân phận khác, người đứng đầu Dương Gia nổi tiếng trong giới hắc đạo. Tuy người ngoài không ai biết Dương Hoàng và Dương Vỹ là cha con ruột nhưng đáng tiếc ai ai cũng biết Dương Vi là con gái của Dương Hoàng và một số người khác lại biết cô là em gái Dương Vỹ.
Một người một lúc mang hai thân phận như Dương Vi có cuộc sống cũng vô cùng mệt mỏi, thân phận nào của cô cũng đáng chú ý nên việc bị bắt cóc diễn ra rất thường xuyên. Dần dần Dương Vi cũng quen vì tối đa là tiếng cô lại được thả ra bình yên trở về nhà. Nhưng bây giờ cô đang ở Việt Nam. Ai sẽ cứu cô? Thậm chí đến kẻ bắt cóc là ai cô còn chưa biết.
Không lâu sau, cánh cửa sắt của nhà xưởng cũng mở ra. Một vài tên đô con bước vào lôi Dương Vi ra ngoài. Chúng đẩy Dương Vi ngã xuống đất. Dù đã cố gắng rất nhiều những cuối cùng hai đầu gối của cô vẫn bị trầy xước vì chiếc váy ngắn vẫn không thể nào bảo vệ chân cô khỏi mặt đất. Dương Vi âm thầm nghiến răng đầy oán hận, bắt cô thì có thể, nhưng khiến cô bị thương là một điều không thể chấp nhận được.
_ Tụi bay đến nhanh thật đấy. Còn chưa được một tiếng đâu. Qủa nhiên…
Một gã đứng bên ngoài vỗ tay liền mấy cái khi thấy Hải Anh và Minh Vũ đẩy cửa bước vào. Hải Anh nhìn Dương Vi bị xô ngã ánh mắt lạnh băng nhìn người đàn ông vừa cất tiếng. Hắn siết chặt nắm đấm vừa định xông lên đã bị Minh Vũ vội vàng giữ lại. Cậu dùng ánh mắt nhắc nhở hắn, quen biết nhiều năm, chỉ cần một ánh mắt Hải Anh cũng có thể dễ dàng hiểu được ý Minh Vũ. Hắn dừng lại, ánh mắt nhìn Dương Vi rồi lại nhìn gã kia.
_ Cuối cùng thì mày cũng có điểm yếu, Hải Anh ạ. Tao rất vui.
_ Muốn gì nói mau đi. – Minh Vũ quát.
_ Đơn giản thôi. Đừng nhúng tay vô chuyện của tao nữa.
_ Trừ khi mày không đụng vào học sinh trường tao nữa.
_ Mày đang ra điều kiện? – Gã không nói chuyện với Minh Vũ nữa mà chuyện sang nhìn Hải Anh. - Hải Anh, con nhỏ này còn nằm trong tay tao đấy. Mày biết điều một chút đi.
Nói xong gã tháo miếng băng dính trên miệng Dương Vi ra rồi nói tiếp.
_ Em gái, nói gì đó khuyên nhủ người yêu em đi.
Dương Vi không nghe rõ gã này nói gì, nãy giờ cô chỉ tập trung duy nhất vào một vấn đề. Cô là điểm yếu của Hải Anh? Kể từ lúc nào? Tại sao cô không biết. Nghe được điều này Dương Vi vô cùng lo sợ, cô không muốn ảnh hưởng đến Hải Anh. Như lúc này, trở thành công cụ để uy hiếp hắn. Nhưng một phần nào đó rất nhỏ trong suy nghĩ của cô lại có một chút vui mừng.
_ Đại ca, không xong rồi. Lại có biểu tượng của Dương Gia gửi đến. Em đã bảo anh rồi mà. Con nhỏ này thân phận không tầm thường đâu. Anh đừng có bắt nó. Bây giờ anh thấy hậu quả chưa. Lần trước bọn họ đã cảnh cáo rồi mà chúng ta lại tiếp tục. Em vẫn còn nhớ lần trước tụi kia quay về nửa sống nửa chết. Bây giờ Dương Gia sẽ giết sạch chúng ta mất thôi.
_ Câm mồm.
Khung cảnh xung quanh bắt đầu hỗn loạn. Những người đã tiếp xúc với đám người bị Dương Vi đánh trước kia đều không khỏi run sợ. Họ vẫn còn nhớ tình cảnh thảm bại lúc quay về của nhóm người kia. Lại còn biểu tượng đẫm máu ngày đó như một lời cảnh cáo, mà bây giờ bọn họ lại tiếp tục tái phạm. Một nửa đã buông vũ khí xuống, lùi dần về phía sau. Thành viên của bang Hải Âu bây giờ chỉ còn lại bọn họ, có lẽ ngày tàn sẽ không xa.
_ Cầm vũ khí lên. Chỉ là một hình vẽ thôi mà. Tại sao phải sợ?
Nhìn khung cảnh rối loạn xung quanh, Dương Vi đã hiểu ra vấn đề. Ông anh đáng quý của cô lại nhúng tay vào rồi. Tuy thế cô cũng vô cùng cảm kích. Dương Vi nhìn vào mắt Hải Anh, như muốn nói với hắn gì đó. Hải Anh cũng không cảm thấy quá khó hiểu với ánh mắt này. Qua đêm bắt trộm trong nhà, hắn có thể hiểu được những gì cô nói qua ánh mắt trong những tình huống cần phối hợp chiến đấu như thế này. Đáp lại cô, hắn khẽ gật đầu.
Lợi dụng sự mất cảnh giác của đám người, Dương Vi đang quỳ dưới đất bỗng dưng đứng bật dậy xoay người về phía sau đá văng con dao của gã đang đứng phía sau mình. Rồi tại tung thêm một cước vào đầu khiến hắn bất tỉnh. Dương Vi thoát khỏi sự khống chế của bang Hải Âu, Minh Vũ và Hải Anh dễ dàng xông lên phía trước. Hắn lấy một con dao cắt đứt dây trói cho Dương Vi rồi mới tham gia vào vòng chiến.
Môn võ Dương Vi thông thạo nhất là Taekwondo, chủ yếu dùng chân. Lúc này dù cho hai đầu gối đang đau rát nhưng cô vẫn bỏ mặc, cùng tham gia vào trận chiến cùng Hải Anh và Minh Vũ. Những người Dương Vi nhắm đến là những gã đã lôi cô ra ngoài, kẻ đã khiến đầu gối cô bị thương. Nghĩ đến một thời gian dài không thể mặc quần short và váy ngắn thì tinh thần chiến đấu của Dương Vi lại dâng lên cao, lao vào đánh tới tấp mấy gã xui xẻo nọ.
…
_ Anh đã thấy lợi ích khi tôi gửi biểu tượng của Dương Gia chưa? Tiểu thư có thể phá vòng vây rồi kìa. – Một người mặc vest đen phấn khích khoe thành tích của mình.
_ Lợi ích cái đầu cậu. Tiểu thư biết đến sự tồn tại của chúng ta nghĩa là chúng ta sắp phải quay về rồi. Trả lại quãng thời gian tự do nhàn nhã kia cho tôi.
Nói rồi người đàn ông mặc áo đen còn lại lao vào đấm tới tấp vào người kia. Cả hai cũng lao vào trận chiến của chính mình. Trong đánh, ngoài đánh, khung cảnh cực kì hỗn loạn.
…
Dương Vi đang đánh hăng say bỗng dưng từ đầu gối truyền đến một trận đau rát. Cơn đau ập đến bất ngờ khiến cô không tự chủ được mà khuỵu gối xuống. Dương Vi bị mất đà chuẩn bị ngã xuống thì bất ngờ Hải Anh lao đến ôm cô vào lòng, đồng thời xoay người né con dao chém ngang qua. Vì đỡ lấy cô nên tốc độ của hắn chậm đi một chút, tuy có thể tránh được vết chém chí mạng nhưng lại dao quẹt trúng ngay cánh tay.
Hải Anh vẫn ôm lấy Dương Vi mà tiếp tục đánh nhau. Vì những người bên phe kia trước khi vào trận chiến đã mất tinh thần nên trận chiến nhanh chóng kết thúc với sự thất bại hoàn toàn của bang Hải Âu, những kẻ cầm dao và gậy gộc chiến đấu với ba người không có vũ khí trong tay. Ngày hôm nay, những người cuối cùng của bang Hải Âu đều bị tiêu diệt.
_ Như luật ngầm đã quy định từ trước. Các người phải hiểu nên làm gì.
Minh Vũ để lại một câu rồi dìu Hải Anh và Dương Vi ra xe. Cậu nhìn vết thương của hai người mà thở dài ngao ngán. Tối nay có lẽ cậu khá bận rộn đây.
Trên đường quay về nhà không khí im lặng và nặng nề bao trùm lấy cả ba người. Cuối cùng bang Hải Âu cũng đã được giải quyết. Với lí do ban đầu cả ba người gặp nhau, chẳng lẽ cũng đã đến lúc Dương Vi phải rời đi.
Dương Vi không muốn rời xa Hải Anh và Minh Vũ, bọn họ cũng không muốn để cô đi. Đó là suy nghĩ trong lòng ba người, nhưng không một ai muốn nói ra. Họ sợ rằng nếu như mình mở lời trước thì mọi chuyện sẽ thay đổi.