"Yến Châu Bình Tề vương, phản." Lời Sở Hoàng nói ra chính là tuyên bố, thế nhưng khi vào tai những người có mặt ở đây thì lại có một dụng ý khác.
Ba mươi năm trước, lúc Hoàng đế khai quốc tranh đoạt giang sơn bất quá cũng chỉ là một người trong giang hồ, dựa vào đám huynh đệ bằng hữu bên cạnh mà khởi nghiệp.
Lại âm thầm liên hệ với một số trọng thần tiền triều, rốt cục cũng có được thiên hạ trong tay.
Chỉ là lúc đó, tiên đế vẫn còn chưa có khả năng nắm chắc giang sơn, vì vậy vần cần người vì hắn ra sức chinh chiến.
Cho nên luận công ban thưởng liền phong vương cho một số người khác họ.
Mà phụ thân của vị phản quân Bình Tề vương này lại là một trong số ấy.
Căn cứ vào thời điểm đó, tiên đế làm như vậy cũng không có gì là sai.
Đáng tiếc thay, tiên đế tráng niên tảo thệ(mất khi còn trẻ), cho nên liền để lại cục diện rối rắm này cho Sở Hoàng.
Sở Hoàng năm đó, tuổi còn nhỏ đã có thể ngồi yên trên ngôi vị hoàng đế chính là dựa vào thủ đoạn cao minh của Thái Hậu, Tuy rằng lớn lên trong nơm nớp lo sợ nhưng khi trưởng thành đã có khả năng nắm giữ tất cả thế lực.
Thế nhưng chờ tới bây giờ, ngoại trừ hai gia tộc đã bắt đầu suy yếu, những gia tộc còn lại vị thế đều cũng dần dần trở nên có nền tảng vững chắc, trong đó thế lực của Bình Tề vương là lớn nhất.
Sở Trạm tuy rằng mới vào triều tham chính chưa được một năm, nhưng một năm qua ở bên cạnh Sở Hoàng nàng cũng rõ ràng thấy được hắn muốn tước đi phong vị của một số người.
Từ khi Sở Trạm bắt đầu tham chính nàng càng thêm hiểu rõ, Sở Hoàng vài ba ngày lại tìm phiền phức đến cho mấy vị vương gia khác họ kia.
Khi thì cắt xén quân lương nhà người ta, khi thì lại lấy đi một ít đất phong của bọn họ bởi vì một số việc không may xảy đến cho bách tính như hạn hán lũ lụt, nói chung là không ngừng làm gây sức ép cho bọn họ.
Sở Trạm không biết Sở Hoàng đã phát hiện được những vị vương gia này có suy nghĩ không thần phục hay không, nhưng Sở Hoàng mượn cớ gây khó dễ để tước đi phong vị thì hoàn toàn rõ ràng.
Chuyện Bình Tề vương khởi binh mưu phản hôm nay, nói không chừng cũng đã nằm trong dự liệu của Sở Hoàng, thậm chí chính là là kết quả hắn bức bách người ta mà thành.
Sở Trạm vừa tham chính chưa được một năm đều có thể đoán được chuyện tình, vậy nên những nhân vật có mặt ở thế nào lại không có khả năng biết được chứ? Chuyện này xem ra Sở Hoàng đã có chuẩn bị, hiện tại Bình Tề vương chủ động tặng cho hắn đông phong (tặng gió đông nghĩa là mang đến cơ hội), đại quân dùng để dẹp loạn không chừng đều đã tập trung hỏa lực chờ ở Ký Châu—nơi giáp với Yến Châu.
Hiện tại thiếu chỉ là một đạo thánh chỉ chiếu cáo thiên hạ cùng một chủ soái danh chính ngôn thuận.
Sở Hoàng nói xong câu đó cũng không nói gì thêm, chỉ im lặng nhìn những người bên dưới.
Tất cả mọi người không dám lên tiếng trả lời, dù sao việc chọn chủ soái cũng là việc tương đối quan trọng.
Sở Hoàng lần này có lẽ đã có chuẩn bị, trách nhiệm lớn như vậy, không ngoài dự kiến chủ soái nhất định sẽ nhận được quân công.
Chỉ là trong quân doanh, uy thế Diệp gia quá lớn làm Hoàng đế phải kiêng kỵ.
Phùng gia lại là văn nhân, không hiều biết gì về lĩnh binh đánh trận.
Hơn nữa Sở Hoàng nhất định cũng không muốn thấy Phùng gia lần nữa giữ được vị thế cao hơn, nhúng tay vào quân sự.
Hai đại gia tộc đương triều cùng Sở Hoàng là kiêng kỵ lẫn nhau, lúc này cũng không dám xen vào.
Những người khác thấy hai người này không nói, tạm thời cũng không dễ dàng lên tiếng.
Sở Hoàng đảo mắt nhìn một vòng những người ở đây, cuối cùng dừng lại trên người Sở Trạm.
Bị ánh mắt thâm ý của Sở Hoàng nhìn chằm chằm, Sở Trạm tự nhiên là cảm nhận được.
Cau mày đợi một hồi, thấy Sở Hoàng không có ý dời đi ánh mắt, liền cũng ngẫng đầu chống lại ánh mắt Sở Hoàng.
Trong mắt Sở Hoàng có thần sắc cười mà như không cười, Sở Trạm thấy được liền hơi sửng sốt, nhưng lập tức nghĩ lại thần sắc này thật ra bên trong lại có ý tứ khác.
Sở Trạm rủ xuống ánh mắt, trong lòng cũng sa sầm một ít.
Nàng không hiểu rõ hoàn toàn tâm tư Sở Hoàng, thế nhưng mục đích Sở Hoàng nhìn chằm chằm bản thân, nàng thế như hiểu được dễ dàng.
Âm thầm cắn răng, Sở Trạm rốt cục chịu không được ánh mắt thâm ý của Sở Hoàng, chủ động đứng ra nói: "Phụ hoàng, nhi thần sẽ nghên chiến, nguyện vì phụ hoàng phân ưu." (giúp đỡ giải quyết khó khăn)
Lần này không chỉ có Sở Hoàng thật tình nở nụ cười, mà ngay cả những người vừa cúi đầu rủ mắt giả làm tượng đá cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cục diện hiện tại càng ngày càng không thấy rõ, Sở Hoàng lần này cũng thật sự làm người khác không nhìn ra chủ ý của hắn.
Diệp gia cùng Phùng gia đều đại gia tộc quyền khuynh triều dã (quyền lực áp đảo triều đình một cách không chính thức), Diệp Thành Cửu cùng Phùng Cảnh phải cẩn thận hành sự(làm việc).
Hiện tại công lao này, rõ ràng là Sở Hoàng muốn giữ lại cho nhi tử nhà mình, bọn họ dơn giản cũng không dám tranh đoạt.
Chỉ là lời nói kế tiếp của Sở Hoàng lại lần nữa ngoài dự liệu của bọn họ.
"Con ta tuổi còn nhỏ, chưa từng lĩnh binh, lần này chiến sự quan trọng, ngươi còn chưa thể đảm đương trọng trách nặng nề này." Sở Hoàng khoát tay áo, cười đến vân dạm phong khinh (nhẹ nhàng không màng những điều gì khác).
Mọi người ở đây đều đoán không được tâm tư của hắn, hắn còn nói thêm: "Trẫm cho rằng, lần này phong cho Phiêu Kị tướng quân Quan Định Bắc làm chủ soái, nhị Hoàng tử làm tiên phong, các khanh nghĩ như thế nào?"
Lời Sở Hoàng vừa nói ra, mọi người tự nhiên là không dám phản đối, đông thanh luôn miệng nói ngô hoàng anh minh, chỉ là trong lòng đều lung lạc hơn vài phần so với vừa rồi(ý chỉ tâm lý bị quyền lực chế ngự).
Đặc biệt Diệp Thành Cửu, cúi đầu thừa nhận đồng thời dùng ánh mắt liếc nhìn Sở Trạm.
Vị Hoàng tử này có thể nói là Diệp gia nhà hắn khéo tay bồi dưỡng mà thành, không thể là nguyên nhân khiến cho Diệp gia suy bại hay biến mất trong tương lai.
Ngay lập tức Diệp Thành Cửu nghĩ đến hành động này của Sở Hoàng là có lòng muống Sở Trạm chân chính học một chút bản lĩnh lãnh binh, dùng nàng để thay thế Diệp gia.
Dù không biết suy nghĩ của hắn tương lai có thành hiện thực hay không, nhưng hắn vẫn hoài nghi kết quả, chỉ là hắn thủy chung không có khả năng thay đổi quá trình.
Thánh chỉ rất nhanh liền hạ xuống, tâm tình Sở Trạm không thể nói là tốt, nhưng cũng không thể nói là xấu.
Từ bảy năm trước...!Thậm chí sớm hơn, nàng cũng đã vì cuộc sống của chính mình mà định ra kế hoạch, mà hiện tại mỗi một bước cũng không có đi ngược lại với kế hoạch ấy, thậm chí còn vô cùng thuận lợi.
Nàng vốn nên vui mừng, nhưng mưu toan ở đời lại không phải là kết quả nàng chân chính mong muốn trong lòng, cho nên dù không do dự nhưng cũng không vui vẻ.
Từ Ngự Thư phòng bước ra, Sở Trạm phân phó Ly Ca đi an bài rất nhiều việc.
Trên thánh chỉ ghi rõ ngày mai xuất chinh, việc này không thể chậm trễ, cho nên đêm nay Sở Trạm cần phải đem hành lý thu thập thỏa đáng.
Bất quá không đợi nàng thu thập xong, người của Phượng Nghi cung đã tới truyền lời nói là Hoàng hậu muốn triệu gặp nàng.
Biết không tránh được Diệp Tư Vũ một phen lải nhải, thế nhưng Sở Trạm lại không nghĩ bỏ qua lần gặp mặt trước khi ly biệt này.
Nghe xong lời truyền nàng cũng không chậm trễ, buông bỏ mọi thứ đi Phượng Nghi cung.
Bước vào bên trong Phượng Nghi Cung, Diệp Tư Vũ đều đã cho những người khác lui ra, một mình nàng thong thả đi tới đi lui trong đại điện.
Giữa chân mày hơi nhăn lại nói cho Sở Trạm biết nàng lúc này đang có tâm sự nặng nề.
Biết rõ Diệp Tư Vũ lo lắng cái gì, Sở Trạm hít một hơi thật sâu sau đó vẫn như bình thường hành lễ thỉnh an.
Diệp Tư Vũ lúc này không còn lòng nào mà nghĩ tới những nghi thức sáo rỗng, một tay kéo Sở Trạm nói: "Chuyện gì xảy ra? Ta nghe nói Hoàng thượng muốn cho ngươi xuất chinh bình định?"
Sở Trạm gật đầu, thanh âm bình thản tựa hồ như không bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng: "Dạ.
Thánh chỉ đã hạ xuống, nhi thần ngày mai theo Phiêu Kị tướng quân xuất chinh."
Diệp Tư Vũ nghe xong, không còn để ý tới hình tượng trừng mắt trách cứ nàng: "Ai nha, chuyện này ngươi thế nào lại không từ chối? Ngươi biết rõ, lần này đến quân doanh là hành qun đánh trận, vạn nhất bị thương, bại lộ thân phận thì sao?"
Sở Trạm cúi đầu mím môi, rốt cục cũng chủ động nói ra: "Mẫu hậu, lần này...!Là nhi thần chủ động ứng chiến." Nhìn Diệp Tư Vũ mở to mắt, biểu tình nhất thời kinh ngạc, Sở Trạm tiếp tục nói: "Trận chiến này phụ hoàng sớm đã có chuẩn bị, chỉ là cho nhi thần một cơ hội thao luyện học hỏi mà thôi, không có gì quá nguy hiểm.
Hơn nữa Ly Ca tinh thông y thuật, có việc xảy ra cũng sẽ sẵn sàng ứng cứu, mẫu hậu thực sự không cần lo lắng."
Ai biết được Diệp Tư Vũ nghe xong liền nổi giận đùng đùng, chỉ là chỉ vào Sở Trạm nửa ngày vẫn nói không ra lời.
Qua hồi lâu, mới khó khăn nói một câu: "Ngu ngốc! Ngươi cho là trên chiến trường đánh giặc là trò đùa sao? Chẳng may...chẳng may ngươi chết trận sa trường, thân phận có thể bại lộ, ngươi biết có bao nhiêu người sẽ vì ngươi chôn cùng không?"
Lúc nói xong, Diệp Tư Vũ ngẩng đầu, nhìn Sở Trạm cúi đầu nhưng bộ dáng vẫn kiên trì, cơn giận trong lòng không chút nào hạ xuống được.
Thế nhưng nghiến răng nghiến lợi nữa ngày, nàng rốt cục thả lỏng biểu tình, thanh âm cũng nhẹ lại: "Lỡ như ngươi gặp chuyện không may, ngươi muốn ta làm sao bây giờ?"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Diệp Tư Vũ là đã sớm biết thân phận của Sở Trạm, nàng cuối cùng nói ra những lời này, cũng không nhất định là yêu, nhưng là mấy năm nay ở chung, nàng đã không muốn ly khai Sở Trạm.
Làm một người đã không muốn ly khai một người khác, như vậy khoảng cách giữa các nàng còn xa sao?.