"Nói với Vương phu, hôm nay bổn vương không hồi phủ.
Còn có, hai ngày này, nàng ấy tốt nhất đừng ra ngoài chạy loạn." Hiếm khi trước khi xuất môn, Sở Trạm quay sang hạ nhân bên cạnh căn dặn vài câu.
Do hai ngày trước Sở Trạm đến viện của Vương phi nhưng vườn không nhà trống, lời ra tiếng vào trong vương phủ rầm rì lan truyền, đặc biệt là các vị mama trong viện của Vương phi, vô cùng hối hận ngày thường quá phóng túng Vương phi.
Rút kinh nghiệm xương máu, vì vậy hai ngày này tuy rằng Sở Trạm cũng không đến viện của Phùng Doanh Ngọc nữa, nhưng nàng lại cảm nhận được hậu quả thắm thiết-lỗ tai bị mấy vị mama không ngừng tra tấn đã không nói, cuộc sống riêng tư cũng bị cấm đoán.
Việc còn chưa qua lâu, tuy Sở Trạm không biểu thị gì đặc biệt, nhưng chuyện này hiển nhiên không dễ dàng được nhóm mama buông tha.
Mấy hôm nay Sở Trạm mỗi ngày đều đúng giờ hồi phủ, cho nên nhóm mama có lý do chính đáng cấm Vương phi-Vương gia mỗi ngày hầu như đều hồi phủ, không chắc ngày nào sẽ lại tới, không thể để nàng suốt ngày rãnh rỗi chạy khắp nơi được.
Vì vậy Phùng Doanh Ngọc cam chịu nhận bi kịch, đã từng là tiểu thư khuê các được giáo dưỡng rất tốt khiến nàng không tài nào tìm được lý do phản bác.
Hôm nay rốt cục biết được tin Sở Trạm không hồi phủ, nhưng trước khi đi còn nhắn lại một câu như thế, khiến Phùng tiểu thư đã quen chạy loạn khắp nơi thất vọng cực kỳ.
Quay đầu nhìn nhóm nha hoàn mama nghe xong lời truyền lại hai mắt toả sáng, Phùng Doanh Ngọc vô lực đỡ trán, cuối cùng nhận ra bản thân cực kỳ không may mắn.
Vô luận câu nói trước khi xuất môn của Sở Trạm gây ra một trận sóng to gió lớn trong Tấn Vương phủ thế nào, lúc này nàng đang trên đường tiến cung, gương mặt bên trong mã xa đã cực kỳ nghiêm túc.
Hôm nay vừa đúng là ngày lâm triều, sáng sớm có rất ít bách tính trên đường lớn, nhưng ngược lại mã xa thì có rất nhiều.
Ngồi trong xe đều là quan to hiển hách trong triều, mà đích đến của bọn họ cũng đều là hoàng cung.
Sở Trạm vén lên màn xe nhìn một chút, mã xa của nàng đi vô cùng chậm, chốc lát đã có hai mã xa từ hai bên trái phải vượt lên.
Nàng nhìn một lúc, mã xa vẫn chạy với tốc độ như cũ, buông xuống màn xe thì bên trong đã có thêm một người.
Vẫn là bộ mặt lạnh tanh không đổi sắc như cũ, vẫn là quần áo màu đen, sự xuất hiện của Ly Ca có thể làm cho người khác bất ngờ, nhưng lại khiến người ta cảm giác hắn vốn đã ở đó.
Đương nhiên, Sở Trạm là đương sự sẽ không thấy bất ngờ, nàng tự nhiên hỏi, "Mọi thứ thế nào rồi?"
Ly Ca gật đầu nói, "Đã giải quyết ổn thoả, điện hạ yên tâm." Vì vậy Sở Trạm lộ ra dáng tươi cười vào buổi sớm.
Đối với Ly Ca, nàng từ trước đến nay đều toàn tâm toàn ý tin tưởng, ngoại trừ Diệp Tư Vũ ra, trong lòng nàng vị thị vệ đi theo bên người nàng nhiều năm này là người nàng tin cậy nhất.
Suy nghĩ một chút, Sở Trạm nói, "Long Túc doanh còn cần ngươi giám sát, giờ về đó trước đi, đến khi hành sự tuỳ theo hoàn cảnh là được rồi." Ly Ca đồng ý, sau đó lần thứ hai biến mất khỏi xe.
Chỉ hai câu nói như thế, nếu như không phải Sở Trạm đặc biệt tin tưởng Ly Ca, Ly Ca cũng sẽ không đích thân đến như vậy.
Quả nhiên, bởi vì Ly Ca đến, Sở Trạm có vẻ thả lỏng rất nhiều.
Mã xa không nhanh không chậm đi về phía trước, khoảng cách từ Tấn Vương phủ đến hoàng cung cũng không xa, cuối cùng đi một lúc đã đến cửa cung.
Lúc Sở Trạm xốc lên màn xe nhảy xuống, vẫn thấy tình cảnh náo nhiệt trước khi tiến cung từ xưa đến nay.
Những người ở đây tựa hồ cũng không biết ngày hôm nay có thể phát sinh chuyện gì, có đôi ba người vấn an lẫn nhau, có tốp năm tốp ba cùng nhau vào cung, đương nhiên cũng có người đi một mình giống Phùng Lạc.
Khi thấy Phùng Lạc, hai người mờ ám trao đổi ánh mắt.
Kỳ thực thời gian hai người ở chung cũng không tính nhiều, nhưng không biết từ lúc nào thế nhưng có thể ăn ý như vậy, chỉ là trao đổi một ánh mắt thôi, các nàng liền đã biết đối phương muốn biểu đạt cái gì.
Sau đó không chút tiếng động dời đi tầm mắt, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, vì thế mãi cho đến thời khắc này, toàn bộ trong triều không ai biết được vị Phò mã đại nhân kiêm Lại bộ Thượng thư thật ra chính là người của Tấn Vương đảng.
Nhận được đầy đủ tin tức, Sở Trạm đương nhiên không quên Phùng Lạc, đáy lòng hai người hiểu rõ thế cục gần đây, hôm nay có thể xảy ra chuyện gì trong lòng bọn họ đều đoán được.
Thế nhưng bởi do thân phận nên bọn họ không thể tụ hợp cùng nhau bàn kế phòng bị.
Nếu được như vậy thì kết quả lần này cũng không cần lo lắng chi nhiều.
Một đường đi đến Tuyên Chính điện, bầu không khí khác với ngày thường.
Những ai biết tin trong lòng đều hiểu rõ, chỉ là nét mặt vẫn bất động thanh sắc như cũ.
Cho nên ngoài vương công đại thần thuộc Nhạc Vương đảng tề tụ phía sau Tuyên Chính điện ra, khi Nhạc Vương dẫn quân vây quanh Tuyên Chính điện thì quả thật có người hoảng sợ, nhưng cũng có không ít người bình tĩnh.
Bên trong Tuyên Chính điện, sắc mặt Ngô Vương tệ nhất.
Gương mặt rạng rỡ vì được Sở Hoàng xem trọng lúc này đã vỡ vụn.
Nhìn những người đang vây quanh Tuyên Chính điện, thế nhưng hôm nay canh giữ lại là Vũ Lâm vệ, trong đầu hắn gần như nổ tung.
Ngự Lâm quân và Vũ Lâm vệ là hai lực lượng quân sự duy nhất trong hoàng cung, phụ trách bảo vệ hoàng cung cùng trực tiếp xử lí một số mệnh lệnh của Hoàng đế, có thể nói là quân đội trung thành với Hoàng đế nhất cả nước.
Cấu tạo của cả hai nhóm khác nhau, đôi bên còn có một ít mâu thuẫn, vì để an toàn cùng công bằng, Sở Hoàng quy định Ngự Lâm quân cùng Vũ Lâm vệ cứ cách ba ngày thì luân phiên thay nhau tuần tra hoàng cung.
Trong cung Ngự Lâm quân cùng Vũ Lâm vệ mỗi bên chiếm năm phần (%), thay đổi chính là khu vực tuần tra.
Bọn họ không có vị trí tuần tra cố định, thay phiên nhau tuần tra một năm, bất kỳ ai trong hai nhóm quân này cũng đã đi khắp ngõ ngách trong cung.
Hôm nay canh giữ ở Tuyên Chính điện quả nhiên là Vũ Lâm vệ.
Nhìn bọn họ đi theo sau Nhạc Vương tiến vào đại điện, không cần nói, những đại thần đều biết rõ chuyện gì đang xảy ra.
Sắc mặt không tốt cũng không ít, ở đây cho dù là đại tướng một chọi một trăm trên sa trường, cũng không thể tay không tấc sắc thoát khỏi Tuyên Chính điện đang bị tầng tầng lớp lớp người vây quanh này.
Nhạc Vương quanh năm suốt tháng mang bộ mặt lạnh lùng hôm nay hiếm có mang theo vẻ đắc ý vào đại điện.
Hắn cố ý nhìn một chút sắc mặt hai vị huynh trưởng, Tấn Vương vẫn bộ dáng thờ ơ như cũ, cũng không bị tình huống hắn mang lại mà hoảng sợ, mặt Ngô Vương đã xanh lại, có thể thấy được trong mắt hắn ẩn chửa lửa giận bừng bừng.
Nói thật, tuy gần đây Ngô Vương được trọng dụng không xem ai ra gì thực đáng ghét, nhưng người mà Nhạc Vương sợ nhất chính là Tấn Vương.
Nhạc Vương không giống Ngô Vương, hắn không vì phụ hoàng trọng văn khinh võ mà xem thường võ tướng, đối với Tấn Vương dường như là người sát phạt quyết đoán, còn có quân quyền trong tay, thấy thế nào cũng có uy hiếp hơn Ngô Vương nhu nhược chỉ được cái miệng.
Thấy bộ dáng bất động thanh sắc của Tấn Vương, trong lòng Nhạc Vương mơ hồ cảm thấy bất an.
Thế nhưng nghĩ lại hắn đã khổ cực thu mua toàn bộ Vũ Lâm vệ, hiện tại hơn phân nửa nơi trong hoàng cung đều rơi vào tay hắn, bao gồm tất cả tính mệnh ở Tuyên Chính điện này đều do hắn nắm giữ, nhất thời lại an tâm, đồng thời cảm thấy ảo não vì cảm giác sợ hãi theo bản năng kia.
Ổn định tâm tình một chút, dưới sự bảo vệ của hơn mười người Vũ Lâm vệ, Nhạc Vương tiến vào Tuyên Chính điện.
Có người lén lút thừa dịp hắn tiến vào nhìn bên ngoài cửa điện một chút, đông đảo người mặc khôi giáp đã chiếm gần hết sân nhỏ trước điện, xa xa còn có thể thấy cung tiễn thủ đang hướng mũi tên sáng loáng phòng bị, nhất thời lòng liền thấy tuyệt vọng.
Nghênh ngang bước lên nơi cao nhất trong điện, Nhạc Vương tham lam nhìn long ỷ vàng rực óng ánh, tuy rằng trong lòng rất muốn ngồi lên đó, nhưng hiện tại hiển nhiên đều không phải thời cơ tốt, hơn nữa hắn nghĩ, nơi đó sớm muộn gì cũng là của hắn, tương lai hắn còn có rất nhiều thời gian để ngồi.
Xoay người nhìn muôn vàng sắc mặt của vương công đại thần bên dưới, Nhạc Vương kiềm chế cảm xúc, chí ít đã trở về bộ dáng lạnh lùng vô cảm trước kia.
Tiếp theo, chưa đợi hắn mở miệng, Ngô Vương đã nhảy ra dào dạt chính khí nghiêm nghị quát, "Loạn thần tặc tử, ngươi muốn làm gì? Đừng tưởng thu mua được Vũ Lâm vệ thì hôm nay hoàng cung là của ngươi, phụ hoàng vẫn còn khoẻ mạnh ở Long Đằng điện kìa, hôm nay Long Đằng điện cũng không phải do Vũ Lâm vệ của ngươi canh gác."
Sở Trạm thấy phản ứng của hắn, gần như nhịn không được đỡ trán.
Người thường ngày nham hiểm, hôm nay thế nào lại giống đứa ngốc như vậy? Việc cơ bản nhất là xem xét thời thế cũng không biết, lại càng muốn đứng đó làm chim đầu đàn.
Quả nhiên, Nhạc Vương híp mắt, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Bất quá hôm nay đoạt cung cũng đã được hắn cùng phụ tá tính toán tỉ mỉ, hôm nay cần phải lâm triều, văn võ bá quan nhất định sẽ tụ hội tại Tuyên Chính điện, mà Tuyên Chính điện vừa vặn nằm trong tay Vũ Lâm vệ, còn Long Đằng điện của Sở Hoàng từ xưa đến nay chưa bao giờ nằm dưới sự canh phòng của cùng một quân đội với Tuyên Chính điện.
Hôm nay vận khí lại tốt, tuy rằng Ngự Lâm quân đang canh tại Long Đằng điện, nhưng những nơi xung quanh hầu như đều là do Vũ Lâm vệ gác, Long Đằng điện gần như bị vây chính giữa.
Ngô Vương tựa hồ nhớ đến vấn đề này, sắc mặt đột nhiên rất khó coi, tuy rằng chưa lui về nhưng dưới ánh mắt trừng trừng của Nhạc Vương, không dám tiếp tục nói thêm gì.
Hành động thoái nhượng rõ ràng khiến Nhạc Vương hả giận phần nào, không để hắn là người đầu tiên đầu rơi máu chảy tại chổ.
Lúc này đã sớm có Vũ Lâm vệ cầm đao tiến vào trong điện vây lấy tất cả đại thần vào giữa, Nhạc Vương không nặng không nhẹ mở miệng, "Các vị hôm nay nếu có thể đứng ở Tuyên Chính điện như vậy cũng không là người ngu dốt.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, hôm nay tính mạng của các vị đều nằm trong tay bổn vương, nên làm như thế nào không cần bổn vương nhắc, các vị cũng tự hiểu đi."
Nhạc Vương không giống Ngô Vương, hắn lười tìm lý do chính đáng, lịch sử là do người thắng viết, chỉ cần hắn leo lên ngôi vị Hoàng đế, như vậy trong sách sử sẽ đều là chuyện đương nhiên, căn bản hiện tại không cần hắn nói những chuyện dễ nghe.
Hắn thẳng thắn như vậy tuy rằng làm cho mọi người rất ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức có không ít người thuộc Nhạc Vương đảng quỳ xuống biểu thị thần phục.
Bị bầu không khí đả kích, lại thêm người của Nhạc Vương đảng lôi kéo, một ít kẻ gió chiều nào theo chiều ấy trong triều cũng thuận thế quỳ xuống.
Một cái Tuyên Chính điện lớn như thế, hơn một trăm đại thần, ngoại trừ một ít người trung lập cùng Ngô Vương Tấn Vương đảng ra, hầu như tất cả mọi người đều quỳ xuống.
Lòng Nhạc Vương có chút đắc ý, ánh mắt quét về phía nhóm người thúc thúc huynh đệ vẫn đứng thẳng tắp như cũ.
Không thể nghi ngờ, cho dù ở trong tình huống Thừa tướng Tướng quân đều quỳ xuống, vài người này cũng sẽ không quỳ dễ dàng, vô luận là bởi vì lợi ích, tôn nghiêm hay không thể chấp nhận.
Bất quá Nhạc Vương không cần bọn họ quỳ, hắn đã phái một số nhân mã vây công Long Đằng điện, lại còn cho người hạ mê dược vào cơm canh của Ngự Lâm quân, chỉ cần nhân lúc dược liệu phác tác công phá Long Đằng điện, như vậy quốc gia này sẽ là của hắn.
Suy nghĩ của tác giả: Nhạc Vương đứa nhỏ này a, tính toán tốt đẹp bao nhiêu, hiện thực lại không như hắn mong muốn..