Cùng ngày binh lính truyền đến tin tức, Sở Trạm cùng mấy đại thần tâm phúc liền trắng đêm luận bàn chiến sự.
Sở Trạm đã từng lãnh binh đánh lui thiết kỵ của Việt Quốc cũng không phải Hoàng đế mềm yếu, nàng giống tiên đế, sẽ không chưa khai chiến đã nghĩ đến chuyện nên cầu hoà thế nào, cho dù hiện giờ cục diện bất lợi cho Sở Quốc.
Sở Trạm hiểu rất rõ lí do Tề Quốc lúc này đột nhiên đột kích, đơn giản vì nhìn đến nàng mới đăng cơ địa vị còn chưa quá ổn, hơn nữa Phùng Diệp hai đại gia tộc một văn một võ trước sau bị trừ, triều cục Sở Quốc không xong, cho nên muốn nhân cơ hội đến kiếm lợi.
Cõ lẽ không chỉ có Tề Quốc, mà ngay cả Việt Quốc cũng có suy nghĩ giống vậy, bất quá hai nước vừa ký thư đình chiến, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, cho nên vẫn còn ngại ở lá thư kia, giờ phút này sẽ không xuất binh ngay lập tức.
Người hiểu biết Việt Quốc sẽ biết, Việt Quốc là một con rắn độc, lén lút trốn trong bóng tối quan sát.
Ngày thường tuy là bộ dáng vô hại, nhưng không biết khi nào sẽ đột ngột xuất hiện cắn người một ngụm, bởi vậy càng không thể không phòng.
Thương lượng cùng lão tướng như Quan Định Bắc hồi lâu, hai người đều cảm thấy tình hình lúc này không mấy lạc quan.
Tin tức từ tiền tuyến tuy gấp rút truyền về cũng cần thời gian, xem tình hình binh lính truyền tin liền biết lúc này tình hình chiến đấu ở tiền tuyến nguy cấp ra sao, hiện tại chỉ sợ càng khó khăn hơn.
Đã không còn nhiều thời gian suy nghĩ cặn kẽ, Sở Trạm nhanh chóng quyết định phái Quan Định Bắc cùng Quan Khải hai cha con lãnh binh xuất chinh.
Mấy ngày sau, mỗi ngày đều có chiến báo truyền về, tin tức có tốt có xấu.
Sở Quốc không còn một nhóm tướng lĩnh tài ba xuất thân tướng môn là Diệp gia, nhưng nhân tài mới nổi như Quan Định Bắc cũng là một tướng quân lợi hại.
Lại nói Quan Khải cùng Sở Trạm chinh chiến lâu ngày, cũng có phong phạm của phụ thân, hai phụ tử này mang binh đánh giặc đều là cao thủ.
Hai bọn họ liên thủ, không thể xem thường, nhưng lần này lại gặp phải đối thủ.
Tề Quốc phái tới đệ nhất đại tướng, sau khi phụ tử Quan gia thu hồi hai toà thành bị mất, hiện tại hai bên đang giằng co ở biên cảnh Sa Khâu Thành.
Chiến báo truyền đến mỗi ngày, Tề Quốc thế tới rào rạt, thái độ Việt Quốc thì không rõ ràng, một khi rõ ràng thì tình thế càng nguy hiểm.
Kết quả tệ nhất chính là hai nước liên thủ, định nhân cơ hội thâu tóm Sở Quốc chia đều thiên hạ.
Nếu như vậy, Việt Quốc ẩn nấp như rắn độc càng nguy hiểm, cũng không biết khi nào sẽ đột nhiên phát cuồng đả thương người.
Hiện giờ Sở Quốc tuy không yếu, nhưng nếu đồng thời đối phó cùng lúc hai nước, kết quả nhất định sẽ không tốt.
Bởi vì những nguyên nhân này, mấy ngày nay Sở Trạm ngoại trừ xử lý chính vụ, thời gian còn lại đa phần đều dồn vào việc điều binh khiển tướng.
Nhưng may mắn là tiên đế vẫn luôn là một Hoàng đế khát máu, trước nay đều xem thường chuyện chủ động cầu hoà, không giống như tiền triều, vừa khai chiến đã nghĩ đến chuyện hoà thân gì đó, nếu không trong triều, còn thêm không ít phiền toái từ mấy người có chủ ý cầu hoà.
Mấy ngày nay vì chiến sự Sở Trạm thật sự bận rộn, đối với chiến sự nàng có thói quen tự mình động thủ.
Thói quen mỗi chiều chạy đi U Ảnh Các dùng cơm tối cũng đã tạm dừng, bữa tối nàng cũng rất ít ăn cơm đúng bữa, đa số thời gian đều tuỳ tiện ăn chút gì cho xong.
Đương nhiên, cũng đã nhiều ngày nàng chưa gặp Diệp Tư Vũ.
Hôm nay không khác ngày thường, chạng vạng tối, Sở Trạm còn đang ở Ngự Thư Phòng thương nghị chính sự cùng Binh Bộ Hộ Bộ hai vị Thượng Thư, Trang Vương và Định Vương.
Hiện tại ở biên cảnh có hai mươi vạn đại quân tham chiến, những thứ khác không nói, hai mươi vạn đại quân này cùng chiến mã mỗi ngày tiêu hao rất nhiều lương thảo.
Sở Quốc bắt đầu từ Hoàng đế khai quốc, đến Sở Trạm hiện tại, tuy vẫn luôn xảy ra một vài trận chiến lớn nhỏ tránh không thể tránh, nhưng những Hoàng đế đều chọn chính sách để dân chúng nghỉ ngơi.
Bọn họ tự cai quản tự tuân thủ, hoàn toàn khác với tác phong xa hoa lãng phí của tiền triều, kéo theo toàn bộ triều đình xem như thanh liêm, bá tánh cũng coi như an cư lạc nghiệp.
Trải qua mấy năm nghỉ ngơi dưỡng sức này, lấy ra chút ít quân lương quả thật không phải vấn đề lớn, bất quá muốn đưa nhiều ít cùng đưa đi thế nào vẫn là vấn đề cần thương nghị.
Trang Vương lão luyện thành thục, Định Vương quản lý Hộ Bộ, Sở Trạm cũng kính trọng hai vị thúc thúc này, tất nhiên đều triệu hai người và Thượng thư của hai bộ cùng nhau tới thương nghị.
Sau khi số lượng lương thảo và con đường vận chuyển được chọn, thời gian đã không còn sớm, Sở Trạm lại không có ý định thả người.
Nàng cho người mang lên chút cơm canh, dự định dùng cơm xong sẽ tiếp tục thương nghị, nếu ai có ý thức chính trị quân sự liền có thể nhìn ra được tình hình nguy hiểm lúc này.
Cho nên vì phòng bị chuyện chưa xảy ra, Sở Trạm hiện tại dự định cùng bọn họ thương lượng một phen, sớm có chuẩn bị.
Tỷ như hiện tại bắt đầu bày trận sắp xếp hoả lực ở biên cảnh Sở Việt thế nào, lại tỷ như nên chọn phương hướng để từ từ vận chuyển lương thảo vật tư ra sao.
Ý tưởng này vừa đưa ra, Trang Vương Định Vương đều tỏ vẻ tán đồng.
Việt Quốc là quốc gia ở vùng cực bắc hoang dã, thi thư lễ nghĩa của Trung Nguyên cũng chưa được truyền đến, bọn họ chỉ biết đơn thuần theo đuổi lợi ích lớn nhât để bảo đảm sự sống, cho nên minh ước đối với bọn họ là thứ vô cùng xa vời, cơ bản không có lực trấn áp.
Cho dù hai bên vừa ký kết quốc thư ngừng chiến hơn một năm, nhưng nếu bọn họ thật sự phát binh đột kích, thật sự không ai có thể ngăn được bọn họ.
Trong quá khứ tiền triều cũng có rất nhiều ví dụ bội ước như vậy, cho nên người Sở Quốc không tin tưởng người Việt Quốc, vì thế Sở Trạm phòng ngừa chu đáo được mọi người tán thành, ai cũng bắt đầu tích cực bố trí.
Một mặt tường trống trong Ngự Thư phòng lúc này được treo lên một bản đồ lớn.
Tấm bản đồ này cao chừng hai trượng (, m), dài ba trượng (,m), miêu tả cẩn thận toàn bộ Sở Quốc, tuy nhiên không có vẽ núi non sông suối thành trấn phố phường.
Ngược lại vẽ rất rành mạch châu quận địa thế nơi tương giao giữa hai nước Tề, Việt và Sở Quốc.
Mấy người đi đến bên dưới bản đồ, trừ Hộ Bộ Thượng Thư không rõ quân sự ra, những người khác đều nhìn bản đồ mà cân nhắc.
Đầu tiên, Binh Bộ Thượng Thư chỉ vào một chỗ nói, "Bệ hạ, thần cho rằng, nếu Việt Quốc đánh lén, khả năng lớn nhất là bất ngờ đột kích ở Tụ Khi Quan (Quan ải tụ hợp những đường núi gập ghền, nguy hiểm).
Địa thế bên kia tuy rằng hiểm trở, nhưng cũng vì như thế cho nên phòng thủ lỏng lẻo nhất, chỉ cần kỵ binh của Việt Quốc có thể vượt qua nơi hiểm trở đó đi đến dưới thành, vậy thì việc phá thành dễ như trở bàn tay.
Sau đó Việt Quốc có thể từ đó đánh bất ngờ vào nội địa nước ta, hơn nữa ngoại trừ Tụ Khi Quan, một đường đi xuống phần nhiều là bình nguyên trống trải, ít có nơi hiểm yếu, kỵ binh băng qua vô cùng dễ dàng."
Mấy người còn lại nghe xong đều gật đầu, bất quá ngoài Tụ Khi Quan mà Binh Bộ Thượng Thư đề cập, nơi giao nhau giữa Sở Việt kỳ thật còn có vài nơi trọng yếu, mỗi một nơi đều có ưu thế lẫn bất lợi, chưa khai chiến thì chưa biết được có khi thiết kỵ của Việt Quốc sẽ đi theo hướng bên kia.
Nói gì thì nói tốc độ của kỵ binh nhanh hơn bộ binh rất nhiều, ở phương diện này Việt Quốc chiếm ưu thế hơn.
Ai cũng nói ra quan điểm của mình, mà mỗi người đều có đạo lý.
Sở Trạm nghe xong ngẫm nghĩ, đang cau mày định nói gì đó, đột nhiên nghe được giọng nói vội vàng của Vương công công truyền đến, "Bệ hạ, bệ hạ, đã xảy ra chuyện..."
Nhướng mày, Sở Trạm chưa từng thấy Vương công công từ trước đến nay thận trọng dùng ngữ điệu như vậy để nói chuyện.
Nhưng bởi vì như thế, nói vậy Vương công công chắc chắn gặp phải đại sự, cho nên để người tiến vào.
Mấy ngoại thần còn lại ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, đều cảm thấy đây là thời điểm nên tránh đi.
Tuy Sở Trạm còn trẻ, không phong hậu không nạp phi, toàn bộ hậu cung cũng chỉ có một nữ nhân danh chính ngôn thuận là Phùng Doanh Ngọc, trên cơ bản cũng không tồn tại chuyện cần kiêng kỵ chốn hậu cung, bất quá thời điểm nên tránh, bọn họ rốt cuộc vẫn là ngoại thần, không thích hợp nghe một nội thị bẩm báo việc gấp cho Hoàng đế.
Trang Vương tiến lên trước một bước, vừa định mở miệng cáo lui, lại không ngờ Vương công công hôm nay phá lệ kích động cư nhiên đã mở miệng trước hắn, "Bệ hạ, U Ảnh Các đã xảy ra chuyện.
Diệp thị...Diệp thị đã quy tiên."
Lời vừa thốt ra, không chỉ Sở Trạm, ngay cả Trang Vương Định Vương đều sửng sốt.
U Ảnh Các Diệp thị, tiên đế phế Hoàng hậu, lại là dưỡng mẫu của Hoàng đế hiện tại, nàng tuy xuất thân Diệp gia nên bị liên luỵ biếm vào lãnh cung, bất quá bình thường tác phong vẫn không tồi, hơn nữa quan hệ với Hoàng đế cũng rõ ràng.
Quan trọng nhất là, Diệp thị năm nay bất quá hai mươi tám tuổi, còn trẻ, trước đó chưa nghe bị bệnh, sao đột nhiên nói đi liền đi?
Sau khi nghe Vương công công nói, mọi người đầu tiên sửng sốt, sau đó phản ứng tiếp theo chính là quay đầu nhìn Sở Trạm, lại thấy sắc mặt tiểu Hoàng đế lúc này đã trắng bệch.
Nàng như không tin, lảo đảo lùi về sau mấy bước, vừa lúc Định Vương đứng sau đỡ một phen, tiếp đó giống như mới hồi phục tinh thần, vội vàng tiến lên hai bước, huơ tay bắt lấy Vương công công đang quỳ trên mặt đất nói, "Ngươi nói hươu nói vượn gì đó? Mấy ngày trước trẫm đi U Ảnh Các thăm mẫu hậu, nàng vẫn còn khoẻ, sao có thể...sao có thể..."
Càng nói, Sở Trạm tựa hồ có chút thất thần, Vương công công thì khóc nói, "Bệ hạ nén bi thương, Diệp...chủ tử nàng đi quá đột ngột, Lý công công vừa rồi đến báo tin, xác thực..."
"Được rồi, đừng nói nữa!" Sở Trạm đột nhiên quát ngăn lại Vương công công, cảm xúc tựa hồ có chút mất khống chế.
Trang Vương Định Vương liếc nhau, luôn miệng trấn an, lại phát hiện cả người Sở Trạm đang phát run, dường như căn bản không nghe bọn họ nói gì.
Ngẫm lại chuyện này quá mức kỳ quặc, tuy nói hậu cung của Sở Trạm cơ bản còn chưa hình thành, hơn nữa Diệp Tư Vũ thân là dưỡng mẫu của nàng càng không dễ bị liên luỵ, bất quá càng như thế lại càng kỳ quặc.
Hai lão Vương gia đều lớn lên ở hậu cung, chuyện này sau lưng nói không có gì mờ ám, bọn họ khẳng định không tin.
Bất quá bí mật hậu cung, cũng không đến phiên bọn họ biết, cho nên giờ khắc này bọn họ cũng không tiện ở lâu.
Ngay cả hai vị Vương gia đều thấy không nên nghe nhiều, hai vị Thượng Thư càng như đứng đống lửa như ngồi đống than.
Ai cũng không ngốc, đối bọn họ mà nói, Diệp Tư Vũ chết không quan trọng, quan trọng là sau cái chết của nàng che giấu những gì.
Đương nhiên, đây kỳ thật không phải chuyện bọn họ nên biết, hiện tại bọn họ chỉ cần toàn thân lui ra là được.
Vì thế dưới sự dẫn dắt của hai vị Vương gia, bốn người vội vàng cáo lui.
Trạng thái của Hoàng đế rõ ràng không tốt, thất thần phất phất tay, không biết có nghe bọn họ nói cáo lui hay không, bất quá có động tác này, bọn họ cũng không ở lâu, nhanh chóng nhân cơ hội rời đi.
Chỉ là sau khi bốn người rời đi Ngự Thư Phòng hồi lâu, nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua, lại thấy Sở Trạm đã mất đi sự trầm ổn khi xưa, đang vội vàng chạy khỏi Ngự Thư Phòng.
Bước chân Sở Trạm tựa hồ có chút lảo đảo, khoảng cách quá xa nên không thấy biểu cảm trên mặt thế nào, nhưng mấy người kia cũng có thể đại khái đoán được.
Nàng sốt ruột thất thố như vậy, biểu cảm chắc chắn sẽ không tốt rồi.
Nàng vội vàng chạy ra, gấp gáp chạy về một hướng, phía sau còn có rất nhiều thị vệ cung nhân chủ động chạy theo.
Trang Vương Định Vương đương nhiên biết hướng đó là hướng lãnh cung, hai vị Thượng Thư tuy không có khả năng biết hết toàn bộ kết cấu của hoàng cung, nhưng lúc này cũng có thể doán được, Hoàng đế đi vội như vậy, nhất định là đi U Ảnh Các trong truyền thuyết.
Hoàng đế hối hã chạy đi, thực nhanh liền không thấy bóng dáng, nàng đi thực gấp, căn bản không quay đầu nhìn bên này một cái, đương nhiên không thấy nhóm thần tử vẫn đứng tại chổ chưa rời đi.
Định Vương đột nhiên thấp giọng lẩm bẩm, "Diệp Tư Vũ này bất quá là Hoàng hậu bị tiên đế vứt đi, bệ hạ sao có thể vì vậy mà thất thố? Lúc trước tiên đế băng hà nàng cũng còn không thành như vậy nữa là."
Lúc tiên đế băng hà Sở Trạm không có thất thố như thế? Đương nhiên không phải, chẳng qua Trang Vương cùng Định Vương biết nhiều việc hơn những người khác một ít, cho nên trong lòng hắn ấn tượng về Sở Trạm là nghiên về lãnh khốc vô tình.
Bởi vậy, hôm nay bộ dáng thất thố của Sở Trạm làm hắn ngạc nhiên, bất qua thanh âm lầm bầm của hắn còn nhỏ, ngoại trừ Trang ương đứng gần ra, không còn ai nghe thấy.
Nghe Định Vương nói, Trang Vương lạnh lùng hung hăn trừng hắn.
Trong đám huynh đệ bọn họ Định Vương nhỏ tuổi nhất tuỳ hứng nhất, Trang Vương làm huynh trưởng cũng có thói quen giúp hắn giải quyết hậu quả.
Chỉ là lời hắn nói vừa rồi không lớn không nhỏ, nếu để những người khác thấy tất nhiên không phải việc nhỏ.
Quét mắt nhìn hai vị Thượng Thư đứng gần, thấy bọn họ không có phản ứng gì gọi là đã nghe thấy, thoáng yên tâm, cũng không muốn ở lâu dẫn đến thị phi, cho nên Trang Vương mang theo bọn họ nhanh chóng xuất cung.
Mấy ngày sau, Hoàng đế thập phần hiếm khi không lâm triều mấy ngày, ngoại trừ quân vụ ra đã trễ nãi rất nhiều chính vụ.
Đối với Sở Trạm từ trước đến nay cần chính quá mức khác thường, mà mấy người ngày hôm đó có mặt tự nhiên cũng không dám dễ dàng tiết lộ tin tức.
Bất quá tin tức nói gì thì nói cũng là một loại nhiều chuyện, muốn ngăn cũng không được, huống chi trong cung bị ngàn vạn người chú ý.
Các triều thần mấy ngày không gặp Hoàng đế, liền bắt đầu vận dụng quan hệ khắp nơi tìm kiếm tin tức.
Lúc này, tin tức cần để cho bọn biết đã được truyền đến tai các đại thần-dưỡng mẫu của tiểu Hoàng đế, phế Hoàng hậu của tiên đế Diệp thị, bị người hạ độc hại chết ở U Ảnh Các.
Hoàng đế long nhan nổi giận hạ lệnh tra rõ, cũng cực kỳ bi thương, mấy ngày này đang để tang và xử lý tang sự cho dưỡng mẫu, liên tiếp mấy ngày không ăn không uống cũng chẳng nghỉ ngơi.
Diệp thị chỉ là phế Hoàng hậu của tiên đế, thân phận địa vị không có, tuy Sở Trạm kiên trì muốn lấy lễ nghi của Thái Hậu để tổ chức tang sự, nhưng vẫn còn quy củ và Thái Hoàng Thái Hậu ở đó, cuối cùng vẫn là làm đơn giản.
Vì thế sau khi các đại thần biết được tin, dưới tình huống không ai tham dự tang lễ, tang sự lần này dần dần kết thúc..