Một buổi chiều tháng , nắng chiếu sáng ngời khắp căn nhà.
Trong homestay có vài thanh niên tầm – tuổi đang xúm lại chơi boardgame với nhau, trên bàn trải một bản đồ trò chơi dài m, bên trên bày đầy các quân cờ sặc sỡ, có người đang ra sức lắc xúc xắc.
“! Cậu phải đi tới bước… Mau mau mau, rút thẻ sự kiện đi!”
Các thanh thiếu niên la hét ầm ĩ khắp phòng, khác hẳn với Từ Đồ Nhiên đang ngồi trong góc.
Cô lẳng lặng ngồi một mình, trong tay cầm một gói kẹo cầu vồng, hờ hững nhai.
Gương mặt xinh đẹp hoàn toàn trống rỗng, gần như tách biệt hoàn toàn vẻ náo nhiệt xung quanh.
Cố Tiểu Nhã chơi xong lượt của mình bèn quay lại nhìn Từ Đồ Nhiên một chút, nhíu mày rồi khẽ đụng nam sinh bên cạnh.
“Mày xem mày làm ra chuyện gì rồi kìa!” Cô ta hạ thấp giọng nói với nam sinh, “Ai bảo mày gọi cậu ấy tới hả?”
Nam sinh đang hô hào bắt người khác uống nước lê gai, nghe thế liền tặc lưỡi: “Chẳng phải là do chị bảo em tìm cơ hội nói chuyện với nó hay sao?”
“Chị bảo mày nói chuyện riêng rồi tìm cơ hội xin lỗi — Ai bảo mày kéo nó tới đây đâu!” Cố Tiểu Nhã oán trách, “Kéo tới thì thôi đi, còn không chịu chỉ người ta chơi đàng hoàng nữa.
Cố Thần Phong, đừng nghĩ là chị không nhìn ra bọn mày đang hùa nhau không cho cậu ấy chơi đấy nhé! Nãy chị cản còn giả vờ không nghe cơ mà!”
“Do nó xui xẻo thôi mà.” Nam sinh khịt mũi, “Hơn nữa có gì mà phải xin lỗi chứ? Có phải nó bị quấy rối đâu!”
Từ Đồ Nhiên là bạn học thời cấp của họ, thực ra chỉ chung lớp được năm, năm lớp cô đã chuyển đi chỗ khác.
Mãi tới khi kỳ thi đại học kết thúc, cô vẫn không hề liên lạc lại với họ.
Nhưng tuần trước, Từ Đồ Nhiên bất ngờ xuất hiện tại bữa tiệc chia tay của lớp họ học, dùng những từ ngữ sến chảy nước tỏ tình với Cố Thần Phong trước mặt mọi người, sau khi bị từ chối còn cố quấn lấy cậu ta, thề thốt rằng bản thân đã yêu thầm Cố Thần Phong năm rồi, cảnh tượng lúc đó rất ầm ĩ và khó coi.
“Lúc đó An An tức tới bỏ về luôn đấy! Đám xung quanh cũng ồn ào hết cả lên.” Cố Thần Phong khó chịu làu bàu nói, An An là nữ sinh mà cậu ta yêu thầm, từ hôm đó tới nay vẫn chưa chịu nói chuyện với cậu ta.
“Vì chuyện này mà em bị bạn học chê cười tới giờ, thế mà chị còn muốn em xin lỗi nữa à?”
Cố Tiểu Nhã là chị song sinh của cậu ta, chỉ lớn hơn cậu ta phút mà lại rất kiêu căng.
Cố Thần Phong bị dồn tới hết cách, nhưng cậu ta thực sự không muốn tiếp xúc riêng gì với Từ Đồ Nhiên nên mới mượn cơ hội họp lớp cấp gọi cô tới.
Trường họ là trường liên cấp nên rất nhiều người học chung cấp và cấp , vì thế có kha khá người tới họp lớp chỉ để hóng chuyện của cậu ta và Từ Đồ Nhiên.
Hơn nữa mối quan hệ giữa họ với Cố Thần Phong không tệ, tất nhiên sẽ đứng về phe cậu ta và có phàn xa lánh Từ Đồ Nhiên trong chuyện này.
Âm mưu hùa nhau trong lúc chơi boardgame chỉ là một phần, phải cố gắng lạnh lùng và bỏ mặt hết mọi chuyện.
Dù Cố Tiểu Nhã đã cố gắng hết sức nhưng cũng khó mà bù đắp được cảm giác tẩy chay của họ đối với Từ Đồ Nhiên được.
“Nếu nó biết điều thì vừa nãy đã về rồi.
Em đã nói với chị mà, nó không bình thường đâu…” Cố Thần Phong thì thầm nhưng lại bị Cố Tiểu Nhã véo cho một cái.
Cô ta lo lắng liếc nhìn Từ Đồ Nhiên phía xa xa, hạ thấp giọng: “Không bàn tới chuyện mày phải xin lỗi, phải nói cho rõ ràng hiểu lầm đi.
Đã nói biết bao nhiêu lần rồi, nói chuyện rõ ràng, đừng có chỉ biết trút giận… Ngu chết đi được.”
Cô ta thở dài: “Giờ chị sẽ đi nói chuyện với cô ấy, đợi lúc chín muồi rồi nhớ qua đấy! Phải lịch sự, có biết chưa hả…”
… Đừng mà.
Làm ơn đi, đừng.
Bên kia hai chị em đang xì xào bàn bạc, còn bên này, Từ Đồ Nhiên đơ mặt nghĩ ngợi.
Không phải cô cố tình nghe lén, chỉ do cô tai thính bẩm sinh thôi.
Nhất là lúc bị người khác nhắc tên, âm thanh đó thật sự bị gió thổi tới mà.
Nguyên nhân cô không muốn Cố Tiểu Nhã tới tìm mình rất đơn giản, chỉ vì cô không muốn nói chuyện, hơn nữa, cô căn bản chả hiểu họ đang nói gì hết.
Dù sao đi nữa thì cô cũng chỉ mới ở thế giới này ngày thôi mà.
— Nói chính xác hơn thì là cô chỉ mới xuyên tới thế giới này ngày.
“Từ Đồ Nhiên” hiện tại là một người xuyên không.
Còn chỗ cô đang hiển hiện lúc này là thế giới mà quyển tiểu thuyết “ Ngày Kỳ Lạ” xây dựng ra.
Cốt truyện thì lại rất phi thường.
Vốn dĩ cô đang sống ở một thế giới khác, chỉ trùng tên họ với Từ Đồ Nhiên trong quyển sách này mà thôi, trong một tai nạn, cô mất mạng, lúc tỉnh dậy đã thấy bản thân xuyên vào một quyển tiểu thuyết chưa từng nghe danh bao giờ, thay thế cho nguyên thân.
Còn ký ức về cái chết của bản thân, Từ Đồ Nhiên cũng không nhớ được nhiều lắm.
Chuyện duy nhất cô còn nhớ chính là cảm giác chơi vơi lúc rơi xuống.
Một loại cảm giác dài dằng dặc, cực kỳ nóng bức lúc rơi xuống.
Sau đó thì bộp một tiếng, tựa như bừng tỉnh trong cơn ác mộng, cô đã tới nơi này.
Còn chuyện nguyên thân thì theo hệ thống nói, đêm mà cô xuyên tới, nguyên thân đã ngừng thở.
Cô ấy tái phát bệnh tim lúc đang ở một mình nên không được chữa trị kịp thời.
Ừm, đúng thế, là hệ thống đấy — Từ Đồ Nhiên đáng lẽ là có một hệ thống.
Nói là “đáng lẽ” là vì tiếng sau khi cô xuyên vào sách, hệ thống đó kêu thảm một tiếng, sau đó bảo phải quay lại nhà máy để tiến hành sửa chữa rồi chạy biến.
Có lẽ ngày về sẽ còn rất lâu.
Bỏ chạy thì thôi đi, quan trọng là không để lại được bao nhiêu thông tin có ích cả.
Thậm chí Từ Đồ Nhiên còn không nắm rõ nội dung tiểu thuyết này nữa.
Cái hệ thống chết tiệt kia chỉ nói cho cô biết đây là một quyển tiểu thuyết tình cảm kinh dị, còn vai trò của nguyên thân là một nữ phụ bia đỡ đạn chuyên tìm đường chết.
Đó cũng là nhiệm vụ duy nhất mà hệ thống đưa ra cho cô.
— Giữ vững tinh thần, cố gắng tìm đường chết và cố gắng hòa mình vào không khí của cốt truyện.
Còn việc sau khi “hòa mình” làm gì thì hệ thống chưa nói.
Nó thề son sắt rằng đây chỉ là nhiệm vụ theo giai đoạn, đợi sau khi nó quay lại rồi sẽ hướng dẫn Từ Đồ Nhiên sau, trước đó cô chỉ cần ngoan ngoãn đâm đầu tìm đường chết là được.
“Cô biết chết là thế nào mà đúng không?” Trước khi đi nó còn cố xác nhận với Từ Đồ Nhiên.
Kiếp trước Từ Đồ Nhiên là thiên sát cô tinh, không tiền không người yêu không người nhà, chỉ có một trái tim không biết viết chữ “chết” thế nào.
Cô nghiêm túc nhớ lại những trải nghiệm liều mạng của mình trước đây, cực kỳ tự tin nói với nó một câu, không vấn đề gì.
() Cô tinh nghĩa là ngôi sao lẻ loi trơ trọi, theo dân gian thì thiên sát cô tinh được ví như sao chổi, chủ yếu chỉ những người mang đến mang đến tai họa cho người xung quanh, cả đời cô độc.
Vì thế hệ thống mới yên tâm đi, trước khi đi còn dúi cho cô một blind box, một ít tài liệu liên quan tới tiểu thuyết và một phần mềm dùng để tính toán giá trị tìm đường chết.
() Hộp quà chứa một món đồ chơi bí ẩn.
Người mua sẽ không biết mình nhận được gì, chúng có thể rẻ hoặc đắt hơn giá trị số tiền mà họ đã bỏ ra để mua.
Phần mềm đã liên kết trực tiếp với ý thức của Từ Đồ Nhiên.
Bằng việc tích lũy giá trị tìm đường chết, cô có thể kích hoạt các mức độ ban thưởng khác nhau, hệ thống hứa hẹn rằng nếu trước khi nó quay lại mà Từ Đồ Nhiên nạp đầy giá trị trong phần mềm, nó sẽ vượt cấp để tặng cho Từ Đồ Nhiên một nguyện vọng.
“Vậy nếu không làm được thì sao?” Từ Đồ Nhiên nghiêm túc hỏi.
“Thì cô sẽ phải chết thật.” Hệ thống cũng nghiêm túc trả lời, “Theo quy định, tôi chỉ có thể “khử” cô thôi.”
Khử à, nghe có vẻ không phải từ gì hay ho.
Thực ra Từ Đồ Nhiên không quan tâm tới việc sống chết cho lắm, nhưng được một nguyện vọng thì ngu gì không lấy.
Hơn nữa cũng lỡ đến rồi, tốt xấu gì cũng nên sống lâu một lần, không có chút kích thích nào thì còn gì là thú vị nữa.
Từ Đồ Nhiên rất nghiêm túc, ngay sau khi hệ thống đi cô liền suy nghĩ xem chuyện gì kiếm được giá trị tìm đường chết nhiều.
Cô không có được ký ức của nguyên chủ nên phải dành ra một khoảng thời gian để thu thập thông tin cá nhân và thích nghi với thân phận của mình, nhưng đợi cho cô có thời gian để nghiên cứu các tài liệu về tiểu thuyết do hệ thống đưa thì lại phát hiện ra một chuyện cực kỳ tồi tệ —
Trong tài liệu mà hệ thống đưa cho cô không có tiểu thuyết gốc.
Trong đó chỉ có tiểu sử chi tiết của nam chính và nữ chính, thiết lập nhân vật của vài nhân vật phụ, bối cảnh thế giới quan, một quyển “Hướng dẫn cho người mới xuyên sách” và một bộ giáo trình cấp tốc tên là “Xuyên sách, từ khởi đầu tới khởi nghiệp làm giàu”…
Từ Đồ Nhiên nín lặng.
Nếu nhớ không lầm thì hiện tại nguyên thân là một người cô độc, có di sản phòng thân, số dư trong thẻ ngân hàng là một dãy số dài dằng đặc.
Cô không hiểu hệ thống nghĩ gì mà nhét tình tiết này vào.
May là cô đã tìm được một phần của cốt truyện trong hồ sơ thiết lập nhân vật của nguyên chủ.
Trong cốt truyện ban đầu, nữ phụ tìm đường chết là một cô ấm nhà giàu muốn được tự do, nhưng vì nam chính có gương mặt giống với mối tình mà cô ấy không quên được nên mới trở nên thù địch với nữ chính, sau đó thì cố gắng cản trở họ khiến tình yêu của nam nữ chính đầy khó khăn trắc trở.
… Nhưng Từ Đồ Nhiên đọc một lúc lâu vẫn chưa hiểu cốt truyện này có chỗ nào cho cô tìm đường chết được.
Cũng có thể là do cô đọc ít tiểu thuyết kiểu này đó nên không hiểu về tác phẩm chăng?
Cùng đường, cô đành phải chọn cách tự thân vận động, trong vòng ngày ngắn ngủi đã thử những trò như “hâm trứng gà sống trong lò vi sóng”, “dùng nĩa kim loại chọc vào ổ điện” và những hành động như một đứa trẻ đang tìm đường chết — Nhưng giá trị tìm đường chết của cô vẫn không hề tăng lên chút nào.
Từ Đồ Nhiên chỉ có thể đổi kế hoạch.
Cô nhớ hệ thống đã từng nói với mình rằng phải “hòa mình vào không khí của cốt truyện”, chợt nghĩ có khi nào tìm đường chết là phải phù hợp với đặc điểm của câu chuyện không?
Câu hỏi được đặt ra là đặc điểm của câu chuyện này là gì?
Hệ thống có nói rồi, lãng mạn kinh dị.
Từ Đồ Nhiên bỏ luôn hai chữ “lãng mạn”, bắt đầu cân nhắc về “kinh dị”.
Sau đó cuối cùng cô cũng hiểu.
Cô nên đi tìm ma mà ăn vạ.
Thêm một câu hỏi nữa, ma ở đâu ra đây?
Từ Đồ Nhiên chỉ có thể đọc đi đọc lại tài liệu để nghiên cứu, chợt hiểu ra lần nữa.
Tại sao nguyên chủ lại thích nam chính chứ? Vì nam chính giống với tình đầu của cô ấy.
Tại sao cô không đi tìm mối tình sâu đậm đó? Vì cậu ta đã chết rồi còn đâu.
Tình đầu tên là “Cố Thần Phong”, chết trong một lần họp lớp.
học sinh vừa tốt nghiệp trung học đã đến một homestay ngoại ô để du lịch, ngày hôm sau được phát hiện đã chết hết, hơn nữa tình trạng rất đáng sợ.
Mô tả này thoạt nghe có vẻ rất thần bí.
Từ Đồ Nhiên nghĩ tới việc đi ké xe tang.
Trong cốt truyện gốc của nguyên thân có nói rằng lần đó thật ra cô ấy có được Cố Thần Phong mời nhưng lại không đi, từ đó mà mãi mãi xa cách mối tình đầu để rồi tiếc thương cả đời.
Từ Đồ Nhiên vội vàng mở điện thoại của nguyên thân ra, quả nhiên nhìn thấy lời mời của Cố Thần Phong, thời gian là ngày sau, cô vội trả lời lại, nói mình đã đổi ý, sẽ tới dự.
Mối tình đầu kia có vẻ hơi miễn cưỡng, nhưng cũng ngoan ngoãn gửi thời gian và địa chỉ của buổi họp lớp — Một homestay trên núi với tuyến giao thông bất tiện, vừa nghe đã ngửi được mùi tìm đường chết rồi.
Từ Đồ Nhiên cũng có nghĩ tới việc cảnh báo cho Cố Thần Phong và những người khác đừng đâm đầu vào chỗ chết.
Nhưng mỗi lần muốn gửi tin nhắn đi thì điện thoại luôn bị lỗi gì đó.
Sau này cô mở “Hướng dẫn cho người mới” ra xem mới biết được đây là điều cầm của hệ thống đặt ra — Vì là người xuyên sách nên hành vi của cô ít nhiều sẽ bị hạn chế.
Quy tắc đã thế nên Từ Đồ Nhiên đành phải từ bỏ.
Vẫn nên kiên định với suy nghĩ đi ké xe ban đầu thôi.
Sự thật đã chứng minh rằng phán đoán của cô không hề sai.
Hôm nay vừa tới địa điểm tổ chức bữa tiệc, giá trị tìm đường chết của cô đã tăng xoành xoạch điểm, cũng được xem là nở mày nở mặt rồi.
Thu hoạch không dừng ở đấy.
Cô đến hơi muộn, lúc đó mọi người đã đang chơi boardgame rồi.
Rõ ràng quan hệ giữa nguyên thân và những người này không tốt lắm, họ không có ý định kéo cô vào chơi, chỉ có cô gái tên Cố Tiểu Nhã là cực kỳ nhiệt tình kéo cô tới cạnh bàn.
Từ Đồ Nhiên vốn định từ chối nhưng sau khi nghe tên trò chơi lại âm thầm đổi ý.
Cô chọn quân cờ, chưa hết hiệp mà trong đầu đã vang lên một tiếng ting.
Từ Đồ Nhiên vừa nghe đã biết.
Đây là âm thanh thông báo giá trị tìm đường chết, âm thanh được cộng điểm.
Trò chơi có tên rất thú vị: “Homestay kinh hoàng”.
Từ Đồ Nhiên vừa mới tham gia đã có ngay điểm tìm đường chết, có thể thấy nó không hề đơn giản chút nào.
May mắn đến nên đầu cũng sáng ra, mới chơi vài ván mà cô đã cố tình để bị loại, lại được thêm điểm tìm đường chết.
Trong một khoảng thời gian ngắn, giá trị tìm đường chết tăng lên điểm, hạnh phúc tới có chút đột ngột.
Hiện tại Từ Đồ Nhiên là người duy nhất bị loại ra ngồi ngoài, cô lặng lẽ ôm một gói kẹo cầu vồng với điểm tìm đường chết đi ra bên cạnh.
Trước khi sóng gió ập tới là những khoảnh khắc êm đềm.
Nhân lúc còn thời gian, cô không quên quan sát tình hình xung quanh.
Homestay họ thuê có tất cả là tầng, được họ bao hết, lúc này tất cả mọi người đang tụ tập ở sảnh lớn tầng , sau lưng là hành lang rồi tới cửa chính.
Cô đã quen biết chị em Cố Tiểu Nhã và Cố Thần Phong, Cố Thần Phong là “mối tình sâu đậm” kia; đối diện cậu ta là một nữ sinh nhuộm tóc màu nâu tên là “Tiểu Mễ” và bạn thân Cố Tiểu Nhã.
Ngoài ra, “lớp phó thể thao” là người cao nhất, “lớp phó học tập” là một cô gái đeo kính, còn lại là một cậu trai đeo kính, những người khác đều gọi cậu ta là “lớp trưởng”.
Hay lắm.
Cả ban ủy viên luôn à.
Nhắc tới thấy cũng lạ — Lúc này đây, trong phòng tính cả cô là có người.
Mà trong cốt truyện gốc thì “Từ Đồ Nhiên” không tham gia vào cuộc họp lớp này.
Nhưng sau khi phát hiện ra thi thể vẫn là thi thể.
Có chuyện gì thế này? Ai chưa tới à?
Ánh mắt Từ Đồ Nhiên khẽ dao động, cô liếc qua khóe mắt thấy Cố Tiểu Nhã đang đi tới chỗ mình bèn dập tắt ý nghĩ trong đầu, nghĩ xem nên đối phó thế nào.
Ai ngờ Cố Tiểu Nhã còn chưa tới được gần gót chân của cô thì đã xảy ra tai nạn.
Hình như ngoài cửa sổ có mây đen bay qua, trong phòng lập tức tối đi trong một khoảnh khắc, chỉ có hướng cái bàn là truyền tới một ít ánh sáng —
Vài giây sau, bên cạnh bàn chợt vang lên một tiếng kêu sợ hãi và tiếng vang do vật nặng rơi xuống đất..