Theo quy ước khi nãy, Cố Tiểu Nhã chỉ định Từ Đồ Nhiên là người thực hiện thử thách.
Cô ta vẫn thấy rất ngượng ngùng, đỏ mặt liên tục xin lỗi Từ Đồ Nhiên.
Tất nhiên là Từ Đồ Nhiên không nghĩ gì, vì đây là cơ hội cô giành để tranh thủ kiếm điểm mà.
Cô cúi người theo yêu cầu của thẻ sự kiện, một bóng đen quỷ dị lại bắt đầu xuất hiện trước mặt.
Nó đứng trên cầu thang gỗ cũ kỹ, dù cả người đều đen thui nhưng vẫn tỏa ra không khí lạnh và cảm giác bí bách, mạnh mẽ hơn cả khi trước.
Từ Đồ Nhiên cố tình để ý tới những bước đi của nó, lúc phát hiện vị trí của nó thấp hơn một chút so với lần trước cũng chẳng có gì ngạc nhiên.
Nói cách khác thì nó đang tiến gần tới sảnh lớn hơn.
Từ Đồ Nhiên không cảm xúc nhìn nó chằm chằm, theo thông lệ dựng một ngón tay giữa.
Sau khi nghe âm thanh thông báo trong đầu mới hài lòng đứng dậy.
Lần khiêu chiến thứ hai thành công, Từ Đồ Nhiên trong mặt mọi người đã trở nên vô cùng đáng tin cậy, địa vị cũng lên thành cao nhất.
Dù mọi người đều không tỏ thái độ gì, nhưng từ biểu hiện của họ Từ Đồ Nhiên cũng biết được những lần mình kiếm điểm sắp tới đều ăn chắc rồi.
Chỉ có một ngoại lệ duy nhất là Cố Thần Phong.
Sau khi Cố Tiểu Nhã rút được thẻ sự kiện, Cố Thần Phong cũng rút được một thẻ loại đó.
Khác với chị mình, cậu ta quyết định đích thân hoàn thành thử thách.
Dù sao cũng là cơ hội để kiếm điểm nên Từ Đồ Nhiên vẫn cố gắng tranh thủ một chút.
Cố Thần Phong nghe thế liền nghiêm túc nhìn cô, thở một hơi thật sâu rồi như hạ quyết tâm:
“Tôi biết để cậu làm thì sẽ an toàn hơn, nhưng tôi không muốn mang ơn cậu.
Tôi thật sự không phải người cậu đang tìm đâu, cậu không cần thiết phải vì tôi mà làm như thế.”
Nói xong, không đợi Từ Đồ Nhiên phản ứng lại, cậu ta chuẩn bị tư thế sẵn sàng rồi cúi người xuống luôn.
Chỉ còn Từ Đồ Nhiên đứng đó mờ mịt.
Gì vậy, ý gì đây? Cái gì mà “không phải người cô đang tìm” chứ? Chẳng lẽ thiết lập mối tình sâu đậm viết trong cốt truyện là giả à?
Từ Đồ Nhiên khó hiểu mãi không thôi nên dứt khoát bỏ không nghĩ nữa.
Còn bên kia, Cố Thần Phong đang cố gắng duy trì tư thế lại đột nhiên trợn trừng hai mắt, nhìn lướt qua cũng biết cậu ta đang run rẩy.
Từ Đồ Nhiên biết hơn % là cậu ta đã thấy bóng đen kia rồi.
Không thể không nói, sức chịu đựng của Cố Thần Phong vẫn tạm chấp nhận được.
giây đó, cậu ta có thể đứng vững được — Nhưng rõ ràng lại dài đằng đẵng.
Lúc ai đó nhắc cậu ta rằng nhiệm vụ đã kết thúc, cậu ta gần như đứng hình, lúc tỉnh táo lại thì gần như bùng nổ.
“Thứ, thứ đó —” Cậu ta chỉ tới hướng cầu thang, dù là ngón tay hay giọng nói đều run lẩy bẩy, “Có phải vừa rồi các cậu cũng nhìn thấy…”
“Này!” Từ Đồ Nhiên thấy tình thế không ổn nên vỗ tay một cái thật lớn, “Bình tĩnh đi! Im lặng!”
Lúc này Cố Thần Phong mới tỉnh táo hoàn toàn, vội ngậm miệng lại.
Qua vài giây sau, cậu ta tái mặt nói cảm ơn Từ Đồ Nhiên.
— Qua chuyện này, đám học sinh cũng không dám cứng đầu nữa.
Đến cả Cố Thần Phong luôn thích những chủ đề thần bí kinh dị mà còn sợ tới thế, nói chi là họ.
Thực ra thế lại tiện cho Từ Đồ Nhiên.
Kiếm được điểm là vui rồi.
Xem như cô đã hiểu thấu rồi.
Đúng là cái bóng đen kia có thể khiến người ta cảm thấy áp lực, nhưng thế thì đã sao?
Chỉ cần không làm trái quy tắc, nó không thể tấn công được; trái lại, nếu bản thân chịu đựng nổi thì có làm ra chuyện gì nó cũng phải nhận lấy thôi.
Đối mặt sẽ được điểm; dựng ngón tay giữa được điểm.
Từ Đồ Nhiên can đảm thử trong thử thách tiếp theo, kiểm tra được nhép môi nói “Đồ rác rưởi” cũng có thể nhận được điểm… Nhưng hành động này khá phiền, cô vẫn chọn giơ ngón giữa thôi.
Quan trọng là giá trị tìm đường chết này hình như không cố định — Ba lần trước Từ Đồ Nhiên làm thử thách, mỗi lần nhìn thấy bóng đen đều được điểm; tới lần thứ tư, điểm tăng vọt lên , tới lần thứ thì là …
Cô suy nghĩ kỹ càng, chỉ thấy có một khả năng: Cái bóng đen này đang ghi thù.
Trong khoảng thời gian mình kiếm điểm, chắc nó cũng kiếm được điểm phẫn nộ rồi.
Nhưng phải nói một điều là sau khi nhận được nhiều ngón tay giữa như thế, tổng điểm tìm đường chết mới tăng lên thành .
Cái bóng đen này hình như hơi tốt bụng quá rồi đúng không?
Cúi người nhìn xuống lần nữa, Từ Đồ Nhiên thấy cái bóng đen đã gần trong gang tấc như suy nghĩ gì đó.
Cô để ý mỗi lần như thế, vị trí của bóng đen sẽ xuống vài bậc, bấy giờ đã sắp đi hết cầu thang rồi, chỉ còn bậc là bước được vào sảnh lớn.
Nếu nó “vào” được thật thì sẽ ra sao?
Từ Đồ Nhiên yên lặng một lúc rồi quả quyết từ bỏ suy nghĩ này, chậm rãi ngồi thẳng dậy, đi tới bàn lần nữa.
Vừa nãy cô hoàn thành thử thách thay cho Tiểu Mễ.
Qua lượt của Tiểu Mễ sẽ tới cô.
Từ Đồ Nhiên thành thạo ném xúc xắc, rút thẻ, sau khi thấy những ký tự lít nhít trên thẻ thì nhướng mày kinh ngạc.
“Là gì vậy?”
Bây giờ có thể nói có là tâm điểm của nhóm, thấy nét mặt cô không ổn, có người lập tức lo lắng hỏi.
“Đợi tí, chưa đọc kỹ.” Từ Đồ Nhiên nói xong thì cầm thẻ tới chỗ ánh sáng sáng hơn, soi đèn đọc từ chữ.
“Sự kiện: Homestay ở chỗ các bạn xảy ra hiện tượng chồng chéo thời – không khiến những linh hồn ma quỷ từ những cõi khác nhau xâm nhập vào trong.
Cách duy nhất để thoát khỏi chúng là tất cả các thành viên cùng ngồi thang máy xuống tầng hầm.
Nhưng xin hãy chú ý rằng rất có thể ác quỷ sẽ xuất hiện trong quá trình này và tấn công các bạn.”
“Nhắc nhở thân thiện : Trong vòng phút sau khi thang máy xuất hiện, sự di chuyển của con người và ác quỷ đều sẽ bị hạn chế.
Con người không được tấn công người khác trong sảnh lớn.
Ác quỷ chỉ có thể giết người ở tầng hầm.
Chỉ khi số lượng con người trong phòng nhỏ hơn hoặc bằng ác quỷ thì ác quỷ mới ra tay.
Sau phút, hai bên có thể bỏ qua tất cả các quy tắc, tự do giết người.”
“Nhắc nhở thân thiện : Thang máy giới hạn người, mỗi người chỉ được phép ra vào lần.
Một khi rời khỏi thang máy thì không được bước vào nữa.”
“Nhắc nhở thân thiện : Quy tắc thang máy áp dụng cho cả người và ác quỷ.
Nếu con người làm trái quy tắc sẽ khiến tất cả hạn chế mất hiệu lực, ác quỷ có thể bắt đầu tự do giết người.”
“Nhắc nhở thân thiện : Khi tất cả người sống xuống tầng hầm và trong tầng hầm không còn ác quỷ thì sự kiện sẽ tự động kết thúc.
Xin hãy đi thang máy trở về sảnh lớn để tiếp tục trò chơi.”
“…”
Vừa dứt lời, sảnh lớn lại rơi vào im lặng.
Lớp phó thể thao nghe tới choáng váng, hai từ “thang máy” với “ác quỷ” ong ong trong đầu.
Cậu ta vô thức làu bàu “Thang máy ở đâu”, liếc mắt sang bên cạnh, cả người lập tức cứng đờ.
Chỉ thấy mảng tường dưới cầu thang chẳng biết từ khi nào đã có thêm một cái thang máy cửa màu bạc.
Có vẻ như phát hiện ra ánh mắt của người khác, cửa thang máy tự động mở ra.
Lớp phó thể thao tinh mắt nên liếc thấy bóng người đang mập mờ bên trong, cả người cậu ta lập tức căng cứng, vô thức đẩy Tiểu Mễ và Cố Tiểu Nhã bên cạnh ra — Đợi tới khi cửa thang máy mở ra hoàn toàn mới chợt nhận ra không hề có ai mà chỉ là một cái gương lớn.
Tấm gương đó gắn chặt với thang máy, chiếm hết cả một mặt trong.
Ngoài Tiểu Mễ và Cố Tiểu Nhã bị đẩy ra, hình ảnh của người còn lại đều phản chiếu trên mặt gương, nhìn thoáng qua trông cứ như bị thêm vài người nữa.
“… Má ơi.” Lớp phó thể thao nhìn chằm chằm vào tấm gương lớn, sau một lúc lâu mới trút được gánh nặng rồi dời ánh mắt đi, xoa tay, “Hay thật đấy, đâu ra tấm gương thế này? Thoạt nhìn còn tưởng trong phòng có thêm người chứ, sợ muốn chết.”
“Chứ gì nữa.” Nam sinh tóc húi cua đứng cạnh cậu ta gật đầu phụ họa, đồng thời tỏ vẻ sợ hãi, “Gương quái gì, nhìn sợ thấy mồ.”
Lớp phó thể thao rất tán thành, vội bước tới trước thang máy.
Hình ảnh phản chiếu trong gương mất đi một người — Biến thành cái bóng.
“Thế giờ chúng ta làm gì đây? Đi thang máy này xuống dưới à?” Tiểu Mễ do dự nói, “Ác quỷ kia là sao nữa?”
“Không biết, chắc là bảo chúng ta tự đoán nhỉ?” Một nữ sinh tóc ngắn đứng trước đáp lời, “Ừm, “ác quỷ lẫn lộn trong đó”… Chẳng lẽ là trong người chúng ta có kẻ không phải là người sao?”
“Không thể nào.” Lớp phó học tập lập tức nói, “Lúc nãy tôi đã thống kê lại hết rồi, vốn dĩ là có người.
Tính cả Từ Đồ Nhiên thêm vào sau nữa thì vừa đúng là người.”
“Thêm vào sau?” Nữ sinh buộc tóc sừng dê bên cạnh cô ta hơi nhíu mày, “Chẳng trách trước đó tôi không biết là cậu ta tới… Thế có phải là hơi lạ không?”
Nói xong còn nhìn Từ Đồ Nhiên đầy ẩn ý, trong mắt không thèm che giấu sự nghi ngờ.
Cố Tiểu Nhã thấy thế liền bước tới chặn trước người Từ Đồ Nhiên, giọng điệu hiếm khi trở nên cứng rắn: “Ê, ý, ý cậu là sao hả?”
“Có nói cậu đâu mà cậu dựng ngược lên làm gì?” Nữ sinh búi tóc sừng dê bất mãn liếc cô ta một cái, nhỏ giọng giải thích, “Tôi chỉ thấy nếu đám ác quỷ kia muốn trà trộn vào thì chắc chắn sẽ diễn nguyên tuồng thôi.
Nói không chừng trí nhớ của chúng ta cũng bị ảnh hưởng nên không thể phân biệt được…”
Cô ta vừa nói xong, tất cả mọi người đều lập tức rùng mình một cái.
Cố Tiểu Nhã tỉnh táo suy nghĩ lại, phát hiện đúng thật là trong người ở đây — Ai cô ta cũng có ấn tượng.
Nhưng nhìn số ly đồ uống đã dùng trên bàn thì căn bản không hề nhiều như thế.
Búi tóc sừng dê thấy Cố Tiểu Nhã thả lỏng nét mặt liền vội vàng nói thêm: “Nhưng giả vẫn là giả, ký ức giả chắc chắn sẽ có chỗ khiến người ta thấy kỳ lạ.
Nếu có thể tìm được những điểm đó thì chúng ta sẽ tìm ra được ác quỷ rồi, đúng không?”
“Không đáng tin.” Cô ta vừa dứt lời đã nghe lớp phó học tập lạnh lùng nói, “Ký ức là thứ không đáng tin nhất.
Hơn nữa có lạ hay không tùy thuộc vào phán đoán chủ quan của cá nhân, thế lại càng không đáng tin.”
Một cậu béo mặc áo jacket lập tức bước tới: “Vậy thì chúng ta bỏ phiếu đi! Chỉ hết những người khả nghi ra, sau đó mọi người cùng phán đoán…”
“Cậu đang nói nhảm đấy à?” Cố Thần Phong không nhịn được nữa, “Giờ chúng ta không biết ở đây có bao nhiêu con sói, lỡ đám sói dẫn đầu khống chế phiếu thì sao?”
“Đúng thế!” Cậu tóc húi cua lập tức hát đệm theo, “Tôi thấy chúng ta nên tìm cách khác đi…”
“Đếm quân cờ thì sao? Dùng các quân cờ trên bàn board game ghép lại từng đôi rồi loại trừ ra ấy?”
“… Không được, tôi mới thử rồi.
Quân cờ ít hơn người.
Nhưng không nhớ được ai đã cầm cờ gì.
Quên hết rồi.”
“Đáng sợ quá.
Thế thì làm sao để loại trừ đây.”
“Hay là vào thang máy trước…”
“Không được! Quá nguy hiểm! Trước khi bắt được ai là ác quỷ, tôi sẽ không vào thang máy đâu!”
“Đm thế thì để người khác xuống trước đi!”
“Nói chuyện thì nói, chửi thề làm gì hả?”
“Đừng có ồn ào nữa! Cãi nhau một hồi là qua phút đấy! Đừng có đổ thêm dầu vào lửa!”
Đáng lẽ chỉ là một vấn đề nhỏ nhưng dưới sự cố tình thôi thúc của một vài giọng nói, nó đã nhanh chóng mở rộng ra thành một cuộc cãi vã của nhiều bên, Từ Đồ Nhiên đi sang một bên, lẳng lặng nhìn một lát rồi đột nhiên “Ừm”.
Trong sảnh lớn lập tức trở nên yên tĩnh.
Búi tóc sừng dê không vui nhìn sang: “Cậu làm gì đây? Cãi nhau vì cậu cả mà cậu lại làm như không có chuyện gì thế à?”
“Người đứng ngoài thì vẫn là người.” Từ Đồ Nhiên nói, “Dù sao tôi cũng chẳng phải ma.”
“Ai nói thế hả? Ở đây cậu là người kỳ lạ nhất đấy!”
“Cậu sai rồi.” Giọng điệu của Từ Đồ Nhiên rất bình tĩnh, tiện tay giơ thẻ bài đang cầm lên, “Ở đây người không thể là ác quỷ nhất chính là tôi.”
“…” Búi tóc sừng dê đanh mặt lại, “Ý cậu là sao?”
“Rất đơn giản, đó là do người chơi rút thẻ sự kiện — Tức là sau khi thẻ sự kiện được kích hoạt, ma quỷ mới xuất hiện.” Từ Đồ Nhiên nói, “Còn đây là thẻ sự kiện lần này.
Nếu tôi là ác quỷ, chắc chắn nó sẽ không nằm trong tay tôi.”
“…”
Đúng thế thật.
Vừa rồi Từ Đồ Nhiên không có cơ hội lấy được thẻ sự kiện, vì thế tấm thẻ đó chỉ có thể nằm trong tay cô ngay từ đâu.
Nói cách khác thì Từ Đồ Nhiên không thể nào “xuất hiện” sau khi sự kiện xảy ra được.
Đây chính là Goldwater của cô.
Hiện tại trong đám này, cô là người có thân phận cao nhất.
() Thuật ngữ chỉ tình huống người chơi được nhà tiên tri công bố là người dân trong trò Ma Sói, bắt nguồn từ Goldwater rule.
Đến cả cô gái búi tóc sừng dê vừa chất vấn cô cũng im bặt.
Một lúc lâu sau, Tiểu Mễ mới chần chừ nói: “Thế thì… nên làm gì tiếp theo đây?”
Từ Đồ Nhiên có Goldwater nhưng cũng chẳng phải là Tiên tri.
Dù có cô ở đây cũng chẳng thể nào chỉ ra ác quỷ được mà, đúng không?
“Quy tắc nói tất cả con người phải xuống tầng hầm.” Cậu tóc húi cua bình tĩnh nói, “Hay là cậu xuống dưới trước đi? Chúng tôi ở đây tiến hành loại bỏ thêm…”
“Không được.” Lớp phó học tập lập tức phản đối, “Nếu số người ít hơn số ác quỷ thì ác quỷ có thể ra tay trong tầng hầm.
Lỡ như chúng ta đoán sai, thả ác quỷ xuống dưới thì Từ Đồ Nhiên sẽ gặp nguy hiểm…”
“Tôi sẽ xuống.”
Không đợi lớp phó học tập nói xong, Từ Đồ Nhiên đã chen vào.
Trước cái nhìn kinh ngạc và phản đối của lớp phó học tập, cô cười trấn an, không nhanh không chậm nói hết nửa câu sau:
“Nhưng tôi có một yêu cầu — Tôi muốn dẫn theo một người khác vào thang máy.
Hơn nữa người đó phải do tôi chỉ định.”
——————
Bóng đen: May mà ông mày tốt tính đấy, nếu không đã đạp một cú cho mi chết tươi rồi!.