Mau Mau Thu Lão Công Vào Túi Nhanh!

chương 18: đeo bám không bỏ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Không sao chứ? Ngươi chạy vội như vậy làm gì?" Ngụy Nhã nói rồi thuận tiện quay sang gật đầu xem như chào hỏi nam nhân đứng bên cạnh Lê Diệp Anh, cũng chính là người đã "chẩn bệnh" cho cậu, Phó Quân.

Lê Diệp Anh lắc đầu nói hắn ổn, chẳng qua lâu ngày không chạy bộ nên mới mệt thành như vậy. Sau khi phục hồi được một ít thể lực, Lê Diệp Anh mới lo lắng nhìn Nguỵ Nhã, lại nhìn dị tộc đối diện, lên tiếng chào hỏi "Vu Lạc, ngươi có chuyện tìm Ngụy Nhã à?"

Vừa nãy Lê Diệp Anh đứng cạnh Nguỵ Nhã, đương nhiên cũng nhận ra có hai ấu tể đang gây khó dễ cho Thiên Ngọc, còn chưa kịp nghĩ ngợi nhiều thì phát hiện Nguỵ Nhã không biết từ khi nào đã đi đến phía sau hai ấu tể kia. Sợ xảy ra chuyện lớn nên Lê Diệp Anh vội vã đi tìm Phó Quân đến trợ giúp. Nhưng mà ngoài Lê Diệp Anh dự kiến, Nguỵ Nhã không phải kẻ nóng đầu đến mức vì một chuyện nhỏ nhặt mà đi làm loạn.

Nguỵ Nhã vốn còn đang thắc mắc Lê Diệp Anh chạy đi đâu, không nghĩ tới đối phương chưa gì đã đi tìm cứu viện, khiến cậu một phen dở khóc dở cười.

Vu Lạc lắc đầu, thành thật nói "Chỉ là hiểu lầm mà thôi."

Lê Diệp Anh nghe xong thở phào nhẹ nhõm. Làm hắn cứ tưởng Ngụy Nhã gây chuyện đắc tội tới dị tộc cơ chứ. May mà chỉ là do hắn nghĩ nhiều.

"Ta quả nhiên đoán không lầm, Thiên Ngọc dung mạo như vậy thì ngươi sao có thể kém đến thế kia được." Phó Quân bất chợt lên tiếng, liên tục tấm tắc, đem Ngụy Nhã xoay tới xoay lui "Ta còn tưởng trên đường chạy nạn, ngươi giống đại đa số những người khác gặp phải bất hạnh hay là bị người trả thù nên mới bị hủy dung. Có phải trước đây dùng thực vật biến dị để hóa trang trên mặt không?"

"Ân. Ngươi đoán không sai." Ngụy Nhã không phản bác nói.

"Ngươi không kinh ngạc?" Lê Diệp Anh bị Phó Quân thu hút sự chú ý, tò mò hỏi. Hắn vừa nhìn thấy Ngụy Nhã đã khó mà tin được trước và sau là cùng một người, tin rằng những người khác cũng không ngoại lệ. Nếu không phải trên cổ có ấn ký chứng minh thân phận thì nhất thời khó mà tiếp thu được.

"Ấu tể hay hài tử dù nhiều hay ít cũng sẽ thể hiện ra bên ngoài đặc điểm của người đã sinh ra chúng. Ngươi nhìn Thiên Ngọc xem, vô góc chết! Quan trọng hơn là đôi mắt không phải giống như đúc Ngụy Nhã à?"

Thông thường đối với hài tử cùng ấu tể thì việc đến đời bọn chúng gen trội trở thành gen lặn và ngược lại đều tồn tại tỷ lệ không nhỏ, nên sau khi trưởng thành có vài đặc điểm không giống thế hệ trước cũng là chuyện bình thường. Nhưng trước mắt là Thiên Ngọc, đây là ấu tể mang gen gần như hoàn mỹ, cũng tức là nhóc mang hết thảy gen tốt của cả cha cùng mẫu phụ trên người, vậy nên không có khả năng chỉ thừa hưởng mỗi đặc điểm dung mạo của Thiên Ân.

Người trong căn cứ không ai là không biết đến đặc tính di truyền này, vì thế mà tất cả mọi người đều hoài nghi Ngụy Nhã không phải là thân sinh mẫu phụ của Thiên Ngọc mà là do một nhân loại khác sinh ra. Nhưng mà ấu tể bẩm sinh rất đeo bám người đã sinh ra mình, đó dường như là một loại bản năng mà Thiên Ngọc cũng không ngoại lệ, đây chính là minh chứng đáng tin cậy nhất rằng Ngụy Nhã thật sự là mẫu phụ của nhóc, cũng như việc Thiên Ân không phải loại người lén lút ra ngoài vụng trộm.

"Tay các ngươi không sao chứ?" La Vân mở miệng cắt ngang mọi người đang cảm thán. Thần sắc lo lắng đứng bên cạnh hai ấu tể, quan tâm hỏi thăm. Thật không biết hai tên trước mắt tại sao lại giúp nam nhân đáng ghét kia che giấu, nhưng mà không sao, ban nãy nó tận mắt chứng kiến đối phương dùng lực không nhẹ giữ chặt cánh tay cả hai, còn khiến cả hai kêu lên một tiếng, như vậy khẳng định là bị thương không nhẹ. Chỉ cần để cho mọi người nhìn thấy dấu vết, khẳng định sẽ không bị tên kia lừa được nữa.

Nghĩ vậy, La Vân liền không chờ đợi hai ấu tể đáp lời, trực tiếp dùng tay kéo xuống vai áo của hai người. Sắp tới mùa đông, nhiệt độ cũng thấp hơn bình thường, cho nên những ai có điều kiện đều mặc áo tay dài khi đi ra ngoài, hai ấu tể trước mắt cũng vậy. Kết quả, La Vân thay vì xắn ống tay áo lên xem, lại gấp đến độ trực tiếp xả vai áo của cả hai xuống.

"Ngươi......" Cả hai ấu tể nhất thời không kịp phản ứng, cứ vậy mà bị La Vân kéo vai áo xuống, kinh ngạc đến độ ngây người.

La Vân nhìn cánh tay không hề có vết đỏ, cũng không bị bầm, khó tin trừng lớn mắt "Sao...... Sao có khả năng?!" Rõ ràng đau đến thất thanh như vậy, không có khả năng không lưu lại dấu vết!!!

Nguỵ Nhã tất nhiên không ngốc đến độ để người khác nắm được nhược điểm. Cậu ban đầu chỉ muốn dạy cho cả ba một bài học chứ không phải là trừng phạt, lực tay hiển nhiên đã nắm giữ thật tốt. Sở dĩ hai ấu tể ban đầu kêu lên một tiếng như đau đớn, chẳng qua là vì bị bất ngờ tập kích, xương cánh tay đau nhức cộng thêm phản xạ có điều kiện mà thôi.

Nguỵ Nhã che dấu khinh thường trong mắt nhìn La Vân. Đứa nhỏ này, còn tự cho rằng mình thông minh, đến phút cuối cùng cũng muốn tính kế cậu. Đã biết mẫu thân của mình còn không thắng được cậu thì không biết nó lấy đâu ra loại tự tin có thể gây khó dễ cho cậu được a?

Nhưng kể ra cũng kì quái, ngay từ lần đầu gặp mặt, Ngụy Nhã rõ ràng cảm nhận được oán hận của La Vân nhắm về phía cậu. Trong lúc vô tình cậu đã gây thù chuốc oán với một đứa nhỏ sao? Hay là cũng không khác Chu Lệ Uyên, đều vô duyên vô cớ ghi hận người khác?

"La Vân, ngươi không ở nhà phụ giúp mẫu thân ngươi mà còn đứng đây lôi lôi kéo kéo cái gì?!" Phó Quân khó chịu nói. Lê Diệp Anh trên đường đi có kể qua Ngụy Nhã bắt hai ấu tể đang muốn bắt nạt Thiên Ngọc, cả hai cũng nghe thấy tiếng kêu la của bọn chúng nên mới gấp rút chạy đến. Từ đó suy ra vừa nãy La Vân cố tình vạch áo hai ấu tể có thể là vì muốn để lộ ra vết bầm tím trên cánh tay của cả hai cho người khác thấy chăng?

La Vân đối với Thiên Ân chính là vừa thấy đã mê luyến, chỉ cần người có mắt đều nhìn ra được, vậy nên việc La Vân chán ghét Ngụy Nhã cũng không khó hiểu, chỉ là không ngờ La Vân lại bám riết không buông muốn gây khó dễ cho Ngụy Nhã. Rõ ràng là một đứa nhỏ có bề ngoài khả ái nhưng Phó Quân lại không thể nào yêu thích nổi.

"Mẫu thân ngươi hôm qua bị kinh hách, hôm nay ngươi không bồi bên cạnh mà còn có tâm trạng ra ngoài chơi đùa như vậy, thật là hảo hài tử a." Lê Diệp Anh thở dài phụ họa.

Lúc này, những người làm ruộng ở gần đấy sớm đã vây lại xung quanh, có kẻ không kiêng nể cười nhạo thành tiếng, còn có người lại than ngắn thở dài. Bàn tán một hồi không biết sao lại chuyển thành La Vân ban ngày ban mặt không biết xấu hổ sàm sỡ ấu tể, hơn nữa còn là hai người.

Mặt La Vân lúc này không cần phải nói, cực kỳ đặc sắc, hết xanh lại đỏ, rồi từ đỏ chuyển sang trắng, một hồi liền xấu hổ đến mức bỏ chạy về nhà.

Thiên Ngọc nhìn một màn nhốn nháo trước mắt, lại nhìn nam nhân sau lưng đang thản nhiên như mọi chuyện đều không liên quan đến mình, dùng tay làm lược chải lại mái tóc cho nhóc, còn buộc lại gọn gàng. Thật không biết nên tỏ thái độ ra sao mới đúng.

Động tác phi thường ôn nhu khiến Thiên Ngọc hơi biệt nữu. Nhóc không cần nam nhân này chải tóc cho mình, nhưng lại có chút... chỉ một chút mà thôi, tham luyến sự ôn nhu kia. Cuối cùng thành ra mất tự nhiên đứng yên một chỗ, một bộ mặc kệ người phía sau muốn làm gì thì làm.

Ngụy Nhã thắt một cái nơ con bướm rồi nghiêm túc chiêm ngưỡng thành quả lần đầu tiên cột tóc cho người khác. Xem ra cậu cũng rất khéo tay a! Đột nhiên Ngụy Nhã lại nghĩ tới người nào đó vẫn luôn qua loa buộc tóc rồi mặc kệ, có lẽ nên thử kiến nghị y để cậu giúp một chút, hẳn là không bị từ chối đi?

~Tác giả có lời muốn nói~

Lâu như vậy mới viết chương mới thật ra là do nghỉ hè ta đi du lịch bị hạ lệnh hạn chế dùng điện thoại cho nên mới không có thời gian để viết a QAQ

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio