Mau Mau Thu Lão Công Vào Túi Nhanh!

chương 23: không tìm chết sẽ không chết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chu Lệ Uyên vẫn còn đang diễn một màn bị kinh hách nên buổi sáng không ra ruộng, đang nhàn hạ dưỡng da thì ngạc nhiên khi thấy La Vân hai mắt đỏ ửng chạy về nhà. Cô ta tuy không thích đứa nhỏ nhân loại yếu ớt này nhưng nghĩ tới ngày sau nếu La Vân tìm được một dị tộc cường đại thì chính mình cũng được hưởng phước, vì vậy một bộ mẫu thân ôn nhu vẫn diễn khá tốt. Hiện tại cũng là làm vẻ mặt lo lắng hỏi han ân cần.

Nhưng mà nét cười trên mặt chưa giữ được bao lâu thì nghe đến đứa nhỏ ngu xuẩn này tính kế không thành còn bị tính kế ngược lại, móng tay liền bấm vào da thịt đến phát đau.

Nam hài hiện tại cũng giống như nữ hài thời phong kiến, danh tiếng rất quan trọng, bởi vì dị tộc có độc chiếm dục rất cao, không thích bầu bạn của mình dính líu đến ai khác, bọn họ lại có thể cả đời không kết bầu bạn nhưng nhân loại thì khác, việc tuyển chọn cũng vì thế trở nên kỹ càng hơn, dị tộc chỉ cần không vừa ý một điểm thì liền có thể không để mắt đến nữa, dù sao cũng không thiếu người muốn dựa dẫm vào bọn họ để sinh tồn.

Nếu cứ mặc kệ bên ngoài đồn thổi, tiền đồ của La Vân coi như hủy. Về sau muốn leo lên một cây đại thụ, một dị tộc cường đại thì sẽ càng thêm gian nan. Chu Lệ Uyên tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra, cô ta không muốn nuôi một kẻ vô tích sự!

Nhưng trước khi nghĩ cách làm dịu lời đồn, Chu Lệ Uyên biết mình phải cho La Hải một lời giải thích hợp lý. Bằng không, dựa vào sự bất mãn vẫn luôn tồn tại vì La Vân là một đứa nhỏ nhân loại, La Hải nhất định vì chuyện ngày hôm nay mà càng thêm không vừa mắt La Vân, cũng sẽ trút giận việc Chu Lệ Uyên không biết cách dạy dỗ nên làm hắn mất mặt.

La Hải chính là như vậy, là loại người khi ở trên giường có thể nói vài lời ngon ngọt, cũng sẽ chiều chuộng bầu bạn, nhưng một khi ảnh hưởng đến quyền uy cùng mặt mũi của hắn, hắn khẳng định sẽ không chút nương tình. Nếu không phải Chu Lệ Uyên rất giỏi việc chiều lòng hắn, không biết chừng hắn đã sớm kết thêm một bầu bạn nữa.

Dị tộc cũng không khác nhân loại, có người xấu kẻ tốt, có người giữ được bản chất thủy chung thì cũng có người đánh mất nó. Nữ nhân bởi vì dễ thụ thai nhưng tỷ lệ sinh ra gen hoàn mỹ quá thấp, nam nhân thì ngược lại, cho nên mấy năm qua có một luật ngầm được dị tộc âm thầm duy trì đó là: Dị tộc có bầu bạn là nữ nhân, nếu điều kiện cho phép thì có thể lấy thêm một người nam nhân làm bầu bạn. Đương nhiên ấn ký cũng chỉ xuất hiện trên cổ của người đầu tiên cùng chung chăn gối với dị tộc, vậy nên người bầu bạn thứ hai này thân phận ngoài mặt kì thực cũng không khác tình nhân là bao nhiêu.

Chu Lệ Uyên vẫn luôn vì vậy mà thấp thỏm không yên, mỗi ngày đều ra sức câu dẫn cùng quyến rũ La Hải. Cô ta đã không thể sinh ra ấu tể, nếu có kẻ khác sinh ra được, tương lai không cần nghĩ cũng biết, La Hải nhất định sẽ không ngần ngại vứt bỏ cô ta.

Chợt nhớ tới một người vẫn luôn quan tâm chăm sóc mình, dùng thái độ ôn nhu bảo hộ mình, luôn mỉm cười ấm áp an ủi mình mỗi khi bản thân vì tương lai mờ mịt mà kinh hoảng, Chu Lệ Uyên lại cảm thấy luyến tiếc. Nếu như không phải là mạt thế, Ngụy Nhã không nghi ngờ chính là đối tượng tốt nhất để kết hôn, có cầu cũng khó thấy. Đáng tiếc là đối phương không những thực lực không sánh bằng dị tộc, lại còn là kẻ ngu xuẩn, bởi vì ngu xuẩn cùng mềm lòng mà bị người thân cùng bằng hữu lợi dụng lại không hề hay biết, báo hại cô ta cũng bị đẩy vào hiểm cảnh không biết bao nhiêu lần.

Nhưng mà Chu Lệ Uyên lại quên những khi gặp nguy hiểm là ai đã liều mạng cứu cô ta, hay việc ngay từ đầu khi mạt thế buông xuống, là ai đã tìm đến bảo hộ cô ta một đường an toàn rời khỏi trường học.

Lại nói, nếu Ngụy Nhã không giả vờ bản thân ngu xuẩn hay mềm lòng thì cậu đã sớm vạch trần bộ mặt thật của Chu Lệ Uyên, không cần phải hết lần này đến lần khác tự lừa mình dối người tin vào lý do bao biện đầy sơ hở của cô ta, cũng sẽ không vì vậy mà bị phản bội.

Cũng không biết là do vừa nghĩ đến Ngụy Nhã thì cậu đã xuất hiện trước mắt, hay vì phát hiện gương mặt của cậu đã khôi phục như trước đây mà giật mình, Chu Lệ Uyên thay vì trước bắt chuyện cùng La Hải, cùng hắn lôi kéo tình cảm thì cô ta lại bất giác gọi "Tiểu Nhã!"

Ngụy Nhã bị một tiếng 'Tiểu Nhã' thân thiết kia làm cả người đều khó chịu, dứt khoát không để ý tới. Cậu cũng đã nói không được dùng xưng hô thân mật kia, nữ nhân này lại cố tình không sửa miệng, sau này tự bê đá đập chân mình thì đừng trách.

Ngày hôm nay khẳng định là ra cửa không xem lịch nên trong một ngày mới gặp được đủ một nhà cực phẩm a!

La Hải nghe Chu Lệ Uyên gọi, theo tầm mắt nhìn qua, nháy mắt sửng sốt.

Ngụy Nhã kéo góc áo của Thiên Ân, thấy y chú ý đến mình mới thấp giọng nói "Ngươi xong việc chưa? Khi nào thì chúng ta mới có thể về nhà? Ngoài đây gió thổi thật lạnh a." Hừ, lão tử mới không thèm để mắt đến các ngươi, đợi ta hồi phục sẽ thu thập từng người một!

Thực sự thì bị gió thổi đông lạnh cũng không phải là bịa chuyện. Không biết là do thể trạng hay do sức khỏe chưa hồi phục, Ngụy Nhã từ sớm đã cảm thấy toàn thân phát lạnh đến muốn run rẩy, hơi lo sợ còn nán lại bên ngoài lâu thì cậu sẽ bị cảm lạnh, mà như vậy thì lại phải tốn lương thực để mua thuốc a. Chưa bàn đến chuyện vị thuốc rất khó nuốt, riêng chỉ nghĩ đến việc lãng phí lương thực cũng đã đủ khiến cậu không muốn ngã bệnh, dù là cảm mạo cũng không được.

"Ngày mai ta không tham gia." Thiên Ân lúc này mới đáp lại câu hỏi phía trước của La Hải, quay đầu nói với Ngụy Nhã cùng Thiên Ngọc "Về nhà."

Hai chữ 'về nhà' này khiến Ngụy Nhã không tự giác cong cong khóe môi. Đã bao lâu rồi cậu không nghe được có người nói với mình hai từ này a?

"Vậy ta về trước." Ngụy Nhã hướng Sa Dực nói.

"Mau đi đi, nói nhiều như vậy làm gì." Sa Dực khoát tay, thật giống như đang đuổi người.

Ngụy Nhã "......" Về sau ta tuyệt đối sẽ không cùng ngươi khách khí!

Một nhà ba người đi đến trung tâm quảng trường nhận phần thịt được phân, không có gì đáng ngạc nhiên khi trở thành trung tâm của mọi sự chú ý. Bất quá, cả ba người đều không quan tâm, vừa nhận được đồ liền đi thẳng về nhà.

Chu Lệ Uyên bắt gặp một nụ cười thoáng qua của Ngụy Nhã, cô ta đã nghĩ Ngụy Nhã chỉ cởi bỏ lớp hóa trang để trở về bộ dáng thật của mình, nhưng có lẽ cô ta đã nhầm rồi. Cảm giác đối phương mang lại rõ ràng khác xa so với trước kia, không những vậy ánh mắt lại sinh động cùng kiên định, còn phảng phất sự tự tin. Loại ánh mắt này, từ sau mạt thế thật sự rất khó nhìn thấy được, cũng chỉ có kẻ cường đại mới còn sở hữu.

Trong căn cứ tuy rằng an toàn, mỗi ngày ai nấy đều cùng người khác cười cười nói nói, nhưng trong thâm tâm bọn họ vẫn luôn sợ hãi, Chu Lệ Uyên cũng không khác. Sợ thú biến dị có thể một ngày nào đó bất ngờ vây thành, sợ thời tiết chuyển biến xấu hơn, sợ lương thực không đủ ăn, sợ đối mặt với dị tộc, lại sợ bị dị tộc bỏ mặt,... Đủ loại sợ hãi ám ảnh, tại mạt thế lại càng thêm phóng đại, cái loại mờ mịt về tương lai cùng lo lắng bất an về hiện tại khiến ánh mắt mọi người mất đi tia sáng, trở nên ảm đạm lại bi quan. Tất nhiên cũng không thiếu trường hợp ngoại lệ, nhưng không chiếm đa số.

Một người như Ngụy Nhã, lấy đâu ra loại tự tin đó? Hắn hoàn toàn quên mất những gì bản thân đã trải qua hay sao? Sao có khả năng!

Nếu như Ngụy Nhã biết được Chu Lệ Uyên đang nghĩ gì thì cậu nhất định sẽ bị chọc cười. Nói thừa, cậu đã chết hai lần, lại trọng sinh một lần, kiếp trước vốn đã không sợ hãi mạt thế, chẳng qua là mang thù với xã hội mà thôi, kiếp sau lại là tướng quân, mỗi ngày đều đem mạng mình treo ngoài chiến trường, nếu hiện tại lại vì mạt thế mà đâm ra lo sợ thì đúng là chê cười a. Như vậy thì tốt nhất là đào hố tự chôn mình cho xong, đỡ phải sống chi cho uổng phí danh kẻ trọng sinh.

Chu Lệ Uyên mải mê chìm đắm trong suy nghĩ nên không phát hiện La Hải từ đầu đến cuối vẫn dõi theo một thân ảnh.

Tên Thiên Ân kia quả nhiên là thủ đoạn không thiếu. Thần kinh có vấn đề? Bộ dạng xấu xí khó coi? Xem ra chẳng qua là tên kia muốn che mắt người khác, muốn dễ dàng độc chiếm một nhân loại xinh đẹp như vậy mà thôi. Hừ, nói cũng đúng, nếu kẻ khác nhìn thấy dáng vẻ thật sự của người kia thì một kẻ bị tàn tật như y làm sao có khả năng đi cạnh tranh.

...

Ngụy Nhã vừa dùng bữa xong đã vội đi pha nước ấm. Nước nóng sớm đã đun, hiện chỉ cần pha với nước lạnh là được. Cậu nghĩ ít nhất ban đêm lạnh như vậy, tắm nước ấm vẫn là tốt hơn xối nước lạnh, dù Thiên Ân cùng Thiên Ngọc mấy năm qua đã quen tắm nước lạnh, không sợ bị cảm nhưng mà trong điều kiện cho phép thì ai lại nguyện ý tắm nước lạnh ngoài trời vào ban đêm chứ?

Hơn nữa, tắm nước ấm cũng giúp xua tan mệt mỏi, ngủ ngon giấc hơn, vì vậy mà dưới ánh mắt nghi hoặc của một lớn một nhỏ, Ngụy Nhã nâng một nồi nước đi ra sau nhà, làm công tác pha nước, xong việc mới đẩy Thiên Ngọc đi tắm rửa. Nhìn nhóc tắm xong, vì nước ấm mà gò má trở nên hồng hồng, cậu thật muốn hung hăng xoa nắn một phen.

Ngụy Nhã lại đổi một lần nước cho Thiên Ân, sau đó mệt mỏi rã rời nằm dài trên bàn. Ngày hôm nay thật nhiều chuyện xảy ra, không tính thời gian còn tưởng đâu là đã trải qua vài ngày rồi.

Nhàm chán quơ quơ nhánh cây trong tay, đột nhiên nhớ tới đây không phải là cây xà phòng mà mình tính đưa cho cả hai dùng để tắm à? Ngụy Nhã co rút khóe miệng, không đưa cho đối phương mà lại ngồi đây cầm chơi, thật là hết nói nổi mà.

Vậy nên khi Thiên Ân đang tắm được một nửa thì nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân chạy tới gần, 'rầm' một tiếng, một bóng người lao qua khỏi mớ da thú vây xung quanh, thân mật nhào vào người y.

Ngụy Nhã còn chưa kịp mở miệng mắng cục đá vô duyên khiến cậu vấp té thì trên mặt cọ vào thứ gì đó khiến cậu nghi hoặc, quay đầu nhìn sang thứ mình vừa đụng phải, cả người liền lập tức hóa đá.

~Tác giả có lời muốn nói~

Có ý tưởng liền viết rất nhanh! Ta thích cảm giác này! o(≧∇≦o)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio