Thành công chạy ra khỏi cổng căn cứ cũng không có người dám dừng bước, sợ đám người phát điên của khu B đuổi theo sau lưng, cứ vậy ráng sức chạy càng xa càng tốt, chạy không nổi thì đi, luân phiên thay đổi, ít nhất thì đợi khi cả đám cảm thấy nguy cơ bị đuổi kịp không còn mới dám dừng lại.
Từ lúc trời còn chưa sáng cùng những người khác giằng co một trận, bỏ chạy thục mạng, cho đến khi thoát khỏi căn cứ thì mặt trời cũng đã treo trên đỉnh đầu.
Nhưng ngắn ngủi mấy tiếng đồng hồ qua đi, đối với mọi người như dài cả thế kỷ. Có người còn oán giận vì sao ngày trước lại phân khu B rộng lớn như vậy, chạy hoài cũng không thấy lối ra.
Bất quá, oán giận thì oán giận, lúc này cũng không ai còn thừa hơi sức đi chất vấn, ngay cả mở miệng cũng lười, cổ họng sớm đã khô khốc vì mất nước.
Xem xét phạm vi xung quanh tạm thời không có uy hiếp, tầm nhìn cũng đủ trống trải không lo bị tập kích, Bách Thụy liền hạ lệnh tạm thời nghỉ ngơi chỉnh đốn đội ngũ.
Lập tức một đám người như thể bị rút hết sức lực, nằm ngồi ngã nghiêng dưới mặt đất, không còn hơi sức lo mặt đất có dơ bẩn hay không, chỉ biết chính mình hiện tại thật sự rất mệt, không cần động liền sẽ không động.
Trước bế Thiên Ngọc xuống, Ngụy Nhã đặt ba lô một bên rồi ra dấu cho Thiên Ân ngồi tựa vào nó, lấy ra túi nước đưa cho y.
Mấy người Sa Dực cũng đi theo ngồi xuống, thật tự nhiên vây thành một vòng tròn.
Trong số họ, chỉ có Sa Luân là vẫn còn tinh thần nhất, dù sao cả đường đều được Sa Dực cõng đi. Những người khác cũng tương tự, mấy cặp đôi chưa có con thì nhân loại được bầu bạn của mình trực tiếp cõng, khí sắc tự nhiên không kém, chẳng qua cũng bị trận hỗn loạn vừa rồi kinh đến, cho nên mặt ai nấy đều khó coi.
Ngụy Nhã đem da thú cùng quần áo trên người Thiên Ngọc vén lên từng góc kiểm tra, xác định nhóc không bị thương thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Thay vì trước tiên lo cho người khác, chẳng phải nên lo cho bản thân trước sao? Thiên Ân nhấp môi, từ trong ba lô lấy ra dược cầm máu, đem người kéo lại đây, hành động rõ ràng thô bạo nhưng khi ngón tay thượng dược lên miệng vết thương của Ngụy Nhã lại ôn nhu rất nhiều.
Mặt, cổ cùng tay của Ngụy Nhã nơi thì bầm tím, chỗ thì trầy xước, còn có không ít lớn nhỏ vết cắt. Thật sự thảm không nỡ nhìn thẳng. Nhưng mà cậu lại xem như không có chuyện gì xảy ra.
Hết cách, lúc đầu còn có thể dùng tay cùng chân để chắn, về sau thì Ngụy Nhã cơ hồ là lấy cả thân ra làm lá chắn.
Sau có nhiều người thấy bản thân không đuổi kịp đội ngũ, không còn hy vọng sống, liền gia nhập đám người của khu B, đem người bên cạnh kéo lại, ý đồ muốn chết chung cả lũ. Trong ngoài phối hợp mới khiến cả đám thê thảm thành như vậy.
Ngăn chặn bàn tay muốn tiếp tục lấy dược của Thiên Ân, Ngụy Nhã lắc đầu nói "Đủ rồi, đừng lãng phí. Để lại về sau dùng."
Không biết khi nào mới lại gặp được lá cây cầm máu, lần này dùng hết thì hại nhiều hơn lợi, huống chi một chút thương tích này trong mắt Ngụy Nhã cũng giống như bị kiến cắn thôi.
Trầm mặt một lúc, Thiên Ân đem dược cất, xong vẫn giữ cổ tay Ngụy Nhã không buông, vừa mới hé môi thì đã bị cậu dùng tay ngăn lại.
Nói giỡn, hiện tại cậu còn đang ghét bỏ chính mình quá bẩn đây, sao có khả năng để y dùng miệng trị thương cho mình được a. Nhiều vi khuẩn như vậy, lỡ bị đau hỏng bụng thì sao?
Mắt thấy Thiên Ân có xu hướng sắp đen mặt, Ngụy Nhã vội từ trong ba lô lấy ra một túi muối, đem nó pha với nước, sau đó cứ vậy đổ lên miệng vết thương vẫn còn chưa thượng dược để khử trùng, không sao cả vung tay vài cái cho khô nước, thản nhiên nói "Vậy là được rồi."
Lê Diệp Anh nhìn đến nổi một thân da gà, e dè nói "Ngươi không thấy rát sao?" Ngay cả hắn nhìn còn thấy đau rát giùm a. Đây là trực tiếp đem nước muối đổ lên miệng vết thương có được hay không. Trong lịch sử nghe nói từng có một kiểu tra tấn cũng dùng cách này, đủ để biết nó kinh khủng tới mức nào rồi.
"Bình thường." Ngụy Nhã uống xong một ngụm nước, cảm thấy như được sống trở lại, ra vẻ đầy cảm khái nói "Nam nhân chính là da dày thịt béo a. Nước muối thật không đáng nhắc tới."
Ngụy Nhã không biết hình tượng của bản thân đem đi so với câu nam nhân da dày thịt béo thật khó mà liên tưởng đến nhau nên hoàn toàn không đáng tin cậy chút nào.
Phó Quân ngoài ý muốn không châm chọc Ngụy Nhã mấy câu. Hắn lôi kéo tay áo Niệm Y, nhỏ giọng thì thầm, tầm mắt vẫn luôn dính lên người Thiên Ngọc. Bất quá, khi thấy Ngụy Nhã nhìn sang, cả hai người lại làm như không có việc gì, ai lại đi làm việc nấy. Nhưng quỷ dị hơn là cũng có một vài người lén lén nhìn sang đây, đủ loại ánh mắt mang theo tò mò, tiếc hận, thương hại, vui sướng khi người gặp họa,... nhìn về phía cậu cùng Thiên Ân.
Rõ ràng là có vấn đề!!!
Cái cảm giác mọi người đều biết, duy chỉ mình ngươi là không biết, thật sự khó chịu cực kỳ. Nếu không phải thấy thời điểm không thích hợp, Ngụy Nhã khẳng định sẽ không nhịn xuống, giả vờ như không hay biết.
Trong lòng vốn dĩ vẫn luôn có một cái ý tưởng, nhưng Ngụy Nhã ngàn vạn lần mong lần này trực giác của cậu đã sai rồi.
Ngụy Nhã phát hiện trong đoàn người cũng có hai dị tộc cõng theo ấu tể, hai đứa nhỏ thật giống như đang ngủ, tình huống cùng Thiên Ngọc không sai biệt, cậu liền quyết định trên đường đi sẽ phân một chút lực quan sát tình huống của hai ấu tể kia, có lẽ sẽ giúp cậu có được tin tức mình muốn.
Hòa hoãn một chút, cả đám lại tiếp tục tiến về phía trước. Thân thể có kháng nghị cũng phải cố chống, trước khi trời tối buộc lòng phải tìm được nơi thích hợp để nghỉ ngơi, bằng không thì đừng mong ngủ tốt một giấc, hồi phục sức lực để đi tiếp.
Lúc sáng tập trung đại khái gần hai trăm người, tính luôn cả ấu tể cùng hài tử, Ngụy Nhã rời đi một lúc nên cũng không biết có thêm bao nhiêu kẻ đến muộn, thế nhưng hiện tại đoàn người cũng chỉ có trên dưới một trăm cá nhân. Còn chưa rời khỏi căn cứ đã chết hết gần một nửa!
Có lẽ vài người ở đây cũng đã nhìn ra vấn đề, chỉ là tạm thời gác qua một bên, chờ đến chỗ nghỉ ngơi an toàn mới ngẫm lại. Hoặc là bọn họ bị chính mình suy đoán làm cho sợ hãi, cho nên cũng không dám đem đề tài này nói ra cũng không chừng.
Thử nghĩ mà xem, một đám gây ra động tĩnh lớn như vậy, những người còn ở khu A chẳng lẽ ngủ say như chết nên không phát hiện ra, vì vậy mới không ra tay tương trợ?
Xuất phát từ tính làm việc cẩn thận, Ngụy Nhã tranh thủ trong thời gian ngắn ngủi còn lẻn đến vài nhà quan sát tình huống bên trong, kết quả thì thế nào? Đồ vật đều bị dọn đi sạch sẽ!
Từng trải sự đời như Ngụy Nhã, nào còn không rõ kế hoạch thật sự của đám người phía trên, thủ lĩnh căn cứ a.
Nói là thưởng cho bọn họ vì tìm ra dược liệu mới nên được ưu tiên trở thành nhóm đầu tiên đến nơi cư trú mới, tỷ lệ sống sót cao nhất, thực chất là đẩy bọn họ ra làm vật hy sinh mới đúng!
Nếu đã muốn lén rời đi, sao lại lệnh phải đợi đến trời sáng, còn tập hợp ngay tại cổng chính phải đi qua khu B, thay vì có thể đi cổng phụ ra ngoài bằng khu C.
Một đám người bận rộn chuẩn bị, gom vật tư, thu lương thực, động tĩnh lớn như thế kia đương nhiên sẽ không thể che giấu, mà đây lại là mục đích chính.
Phẫn nộ vì bị vứt bỏ, không cam tâm chịu chết, ganh ghét những kẻ được rời đi nơi này,... Đủ loại tiêu cực cảm xúc liền lập tức nhắm vào những người "may mắn" được di cư đầu tiên.
Thứ gì quá nổi bật liền dễ trở thành đích ngắm.
Một khi đã như vậy, người khu B sẽ chỉ tập trung vào việc tìm cách đối phó với nhóm đầu tiên này, hoặc là muốn mượn bọn họ khai đao để giết gà dọa khỉ, hoặc là tin tưởng bọn họ "thật sự" là nhóm đầu tiên rời đi,... Nhiều nguyên nhân cộng lại, thành công đem bọn họ thành tấm bia, còn đội ngũ đầu tiên di cư thật sự thì nhân lúc không ai chú ý đến đã an toàn trốn ra khỏi căn cứ.
Bàn tính đánh cũng thật khéo. Hơn nữa để tránh vài người nghi ngờ, vị thủ lĩnh kia còn hào phóng đem Phó Quân cái này duy nhất dược sĩ thả ra, để hắn đi theo bọn họ. Dược sĩ vốn là đối tượng được ưu tiên bảo hộ, đương nhiên khiến người ta liền thấy an tâm, gần nhất ai cũng nghĩ căn cứ sẽ không từ bỏ dược sĩ, cho nên nếu đã tin tưởng cho Phó Quân gia nhập bọn họ, vậy thì chứng tỏ bọn họ cũng không phải bị tính kế.
Bất quá, đại gia đều nghĩ sai rồi.
Mọi người đã quên, Phó Quân không phải chân chính tốt nghiệp dược sĩ, hắn cũng chỉ dừng ở việc nhận biết thảo dược cùng trị một vài bệnh nhẹ không đáng nhắc tới.
Đã không phải chân chính dược sĩ, vậy thì sống hay chết cũng không khiến căn cứ tổn thất. Dù sao vẫn còn có Gia Ngọc Vy nữ nhân kia mấy năm qua học lén, còn có kho thảo dược nhiều năm tích cóp, trị vài bệnh Phó Quân từng chữa đương nhiên có thể.
Kế hoạch này ngay từ đầu đã có rất nhiều sơ hở, tuy nhiên khi mà một đám vẫn còn đang bị khủng hoảng việc thú biến dị phát cuồng, căn cứ bị tấn công, cùng với thiên tai sắp đến, sẽ chẳng ai còn tinh lực để suy xét kỹ mọi chuyện. Thấy chính mình có cơ hội sống sót, không ai lại không muốn nắm chắc cơ hội, ai rảnh nghĩ tới có bị lừa hay không, tổng so với bị nhốt trong căn cứ chờ chết còn đỡ hơn nhiều.
Nếu đợi tới trời sáng mới xuất phát, Ngụy Nhã dám khẳng định số người có thể sống sót chạy ra khỏi căn cứ còn chưa tới một phần tư. Một kẻ bị ép tới đường cùng thì sức lực không dung xem thường, đặc biệt là khi tất cả đều liều mạng, muốn kéo ngươi chết chung.
Cho nên, mặc dù biện pháp lần này khiến nhiều người mất mạng thì Ngụy Nhã một chút cũng không thấy hối hận. Lại đến một lần, cậu cũng sẽ làm ra quyết định như vậy. Thay vì cả đám cùng chết thì kết quả hiện tại hiển nhiên tốt hơn nhiều. Những người không may mắn sống sót chỉ có thể trách họ xui xẻo, bị thế giới này đào thải mà thôi.
Thật ra Ngụy Nhã có một biện pháp tốt hơn, có thể đảm bảo tất cả mọi người đều an toàn rời đi, nhưng mà sau đó một nhà của cậu sẽ dính vào rắc rối. Chuyện không có lợi cho mình như vậy, kẻ ngốc mới đi làm.
Mặt khác, Ngụy Nhã một chút cũng không có cảm tình với người trong căn cứ, nếu không phải Thiên Ân cùng Thiên Ngọc đã quen thuộc sinh hoạt nhiều năm tại đây, cậu đã sớm đem người rời đi.
Thiên Ân bị bọn họ đối xử như thế nào, Ngụy Nhã nhìn sơ cũng đủ biết. Huống chi đám người này còn tùy thời sẽ đem hai người quan trọng duy nhất của cậu ra làm vật hy sinh, chỉ vì lý do nực cười là dị tộc mạnh hơn nhân loại nên phải đi tiên phong a.
Ngụy Nhã kì thực chính là một kẻ máu lạnh nhẫn tâm lại cực kỳ hẹp hòi khoác vẻ ngoài ôn nhuận thái tử gia.
Một khi không phải gánh nghĩa vụ bảo vệ người khác, không bị hứa hẹn cùng trọng trách trói buộc thì việc những người khác sống hay chết, Ngụy Nhã một chút cũng không muốn quản, cũng sẽ không đi quản.
~Tác giả có lời muốn nói~
Ngụy Nhã thuộc tính không phải thánh phụ, hai đời hắn vốn đã hy sinh quá nhiều vì người khác, cho nên đời này hắn sẽ ích kỷ, sẽ không đi cứu vớt người ngoài, thỉnh không cần ghét bỏ hắn a!