Đã có Chu Lệ Uyên làm ví dụ, Ngụy Nhã mới không ngu ngốc tự cho là đúng, có kế liền tùy tiện nói ra. Vẫn là câu nói cũ, kẻ ra chủ ý rất dễ bị lôi ra làm bia ngắm cho người khác trút giận nếu như mọi sự không diễn ra thuận lợi theo tính toán.
Phỉ Tư sớm đã tò mò đến lợi hại, bị treo đáp án như vậy liền buồn bực nói "Ngụy ca, tốt xấu có nghĩ ra được kế thì cũng nói nói cho mọi người nghe thử a. Nếu không khả thi thì coi như tham khảo là được. Đâu có ai dám bắt bẻ ngươi."
"Phải không?" Ngụy Nhã ra vẻ cậu thực hoài nghi hỏi lại.
Bách Thụy mất kiên nhẫn nói "Có chuyện mau nói, ngươi cứ do dự thì còn đáng mặt nam nhân hay không?!" Hắn cũng không biết ngày thường bản thân đối với nam nhân nhân loại, đều khinh thường thừa nhận bọn họ là nam nhân, chê cười bọn họ so với nữ nhân càng là mất mặt, không đáng để hắn liếc mắt một cái. Hiện tại lại thản nhiên dùng cái này lý do để kích thích Ngụy Nhã nói ra đáp án, rõ ràng là so với những nhân loại khác, Ngụy Nhã vẫn là có chút khác biệt. Dù sao thì hắn cũng chưa từng thấy qua nhân loại đơn độc đánh thắng một đầu thú biến dị bao giờ.
Ngụy Nhã một bộ bất đắc dĩ, lại thêm không tự nguyện nói "Hảo đi. Ta chỉ là đang nghĩ nếu như có thể lợi dụng sức gió thì thật tốt. Vừa đẩy nhanh tốc độ di chuyển, lại vừa tiết kiệm thể lực, một công đôi chuyện."
"Như thế nào để lợi dụng sức gió?" La Hải càng nghĩ càng thấy khả thi, có chút không chờ được liền hỏi.
"Chúng ta có thể làm thuyền gỗ, nhưng là loại dùng trên cạn. Như vậy chẳng may trên đường gặp phải sông hay tránh không thoát lũ lụt, cũng có thể lợi dụng thuyền để tiếp tục di chuyển, không lo bị gián đoạn."
Ngụy Nhã sớm đã nghĩ cách tìm ra phương tiện di chuyển phù hợp, bởi vì cậu biết rõ Thiên Ân không tiện di chuyển đường dài, trên đường lại trốn chạy lâu như vậy, cậu thật lo ngại về sau sẽ để lại di chứng. Nếu đã có cách không tốn sức di chuyển, vẫn là nên nhanh chóng áp dụng, tránh cho y tiếp tục phải chịu tội.
"Thuyền trên cạn? Lần đầu ta mới nghe thấy đó!" Phỉ Tư không thể hình dung được thứ mà Ngụy Nhã nói có bộ dáng ra sao, nhưng cũng không ngăn được có chút chờ mong.
Nghe thấy lợi ích của thuyền trên cạn, mọi người cũng đồng dạng cao hứng. Nếu thật sự có phương tiện di chuyển tiện lợi như vậy, bọn họ đâu cần phải sầu việc không đuổi kịp mùa đông, hơn nữa nghe Ngụy Nhã nói qua, gặp lũ lụt còn có thể lợi dụng để di chuyển, thật sự là một công đôi việc. Đối với gió lốc sắp tới cũng không thấy đáng sợ như vừa rồi. Một khi hoàn thành, có lẽ bọn họ còn trông chờ gió lốc mau mau tới đó chứ.
Tại đây nói sơ qua một chút, gió lốc tại mạt thế có điểm khác biệt so với mọi người từng nhận thức. Gió sẽ không hình thành cơn lốc, hay còn gọi là lốc xoáy từ mặt đất hướng lên bầu trời, mà sẽ hình thành từng cơn lốc nhỏ dày đặc như mưa thổi xuôi theo hướng gió bình thường. Bởi vì sức gió mạnh, lại tụ thành từng cơn lốc nhỏ thổi cùng một thời điểm, việc thổi bay một nam nhân trưởng thành là hết sức dễ dàng, mạnh hơn nữa thì khi thổi trực tiếp vào người còn có thể nghiền nát cả nội tạng, đủ để thấy mức độ tàn phá của nó.
"Ta thấy ngươi nên nói thực tế chút đi. Nếu dễ thành công như vậy, sao trước đây chưa từng thấy ai nghĩ đến, trong khi phương tiện di chuyển rất cần thiết trong thời điểm này? Những người trong kinh thành chẳng lẽ còn không bằng một người bình thường như ngươi? Nếu có thể dùng được, bọn họ đã sớm dùng rồi." Triệu Yến cảm thấy ý tưởng của Ngụy Nhã chính là viễn vông, không hề thực tế, như thường lệ liền chế nhạo nói.
"Dựa theo ngươi nói, vậy thì mấy từ phát minh mới, sáng kiến mới đâu cần dùng đến." Ngụy Nhã cười nhạt đáp trả "Ai đảm bảo bọn họ không từng có ý tưởng như vậy? Nhưng mà có ý tưởng, cùng với thực nghiệm thành công không hề có liên quan đến nhau."
"Nói thì hay lắm. Bọn họ là bác học, là thiên tài nhưng cũng không thành công, không lẽ ngươi thì được?"
"Ta có nói qua sẽ thành công sao?"
Ngụy Nhã thẳng thắng thừa nhận như vậy, ngược lại khiến Triệu Yến bị nghẹn, thế nhưng vẫn cố mạnh miệng nói "Không đảm bảo còn muốn lãng phí thời gian của mọi người, cho rằng ai cũng rảnh cùng ngươi làm nghiên cứu à?!"
"Lại nói sai rồi, ta cũng chỉ là nêu ý tưởng, không hề bắt buộc ai hết." Ngụy Nhã lần nữa tốt tính nhắc nhở. Muốn cùng cậu đấu khẩu, chờ thêm hai trăm năm nữa đi!
Triệu Yến tức đến ngứa răng, vừa tính tiếp tục bắt bẻ Ngụy Nhã, Thiên Ân đã lạnh căm căm nói "Muốn phá rối thì biến đi chỗ khác."
Thiên Ân quả nhiên không nói thì thôi, một khi nói liền không ai có thể xem nhẹ, đám người còn đang xem diễn chợt thấy chột dạ mà nghiêm chỉnh lại, riêng Triệu Yến thì khỏi phải bàn, không thể không hậm hực ngậm miệng, tay còn bất giác run run chứng tỏ cô ta nội tâm thật ra vừa bị dọa sợ.
Ngụy Nhã còn chưa giải trí đủ, khụ, nhầm nhầm, là chưa kịp đả đảo thế lực tà ác, ỷ thế hiếp người, thì bị Thiên Ân chặn ngang, còn bị y trừng mắt một cái, cậu tỏ vẻ bản thân thật ủy khuất có được không?! Tự dưng lại trừng cậu, đừng cho là mắt đẹp thì muốn trừng là trừng!
Hừ, còn dám trang ủy khuất, xem ra diễn diễn liền nghiện rồi, quả nhiên rời mắt một chút liền muốn leo lên nóc nhà lật ngói. Thiên Ân thật không biết nên nói bầu bạn của y là kẻ ấu trĩ hay là có ác thú vị mới thích hợp. Thích đem một đám đều lừa gạt rồi bày ra vẻ bản thân bị ép buộc, đây là cái gì sở thích?
Từ Duệ tấm tắc nói với Thiên Ngọc "Có phải nữ nhân tên Triệu Yến đó vì yêu mà sinh hận với Ngụy ca ca không? Ta thấy rất có khả năng đấy. Không thì ai lại cứ thích châm chọc người khác suốt như vậy. Rõ ràng muốn trả thù lại muốn gây chú ý đây mà."
Thiên Ngọc khẽ trừu khóe miệng, xem như không nghe thấy. Lý do nhảm nhí như vậy mà cũng nghĩ ra được.
Ngụy Nhã đang ôm Thiên Ngọc dĩ nhiên cũng nghe được, không nể tình gõ đầu Từ Duệ một cái, dở khóc dở cười nói "Tưởng tượng cũng quá phong phú rồi đó."
"Chúng ta sẽ không đóng thuyền, ngươi biết sao?" Niệm Y vẫn là người điềm tĩnh nhất, nhận ra được vấn đề hỏi.
Ngụy Nhã chớp mắt "Ta tất nhiên cũng chưa từng đóng thuyền. Bất quá, cũng tính là biết sơ sơ đi, đọc qua vài quyển sách, nhưng còn chưa thực hành bao giờ."
Làm một cái học bá, lại theo chủ nghĩa hoàn mỹ, để bản thân trên chiến trường không gặp bất kì một tình huống ngoài ý muốn nào nên ngay cả chuyên ngành cơ giáp sư cũng học qua, đơn giản chỉ để tự sửa cơ giáp còn có tiết kiệm thời gian, Ngụy Nhã tỏ vẻ dùng kiến thức của cậu để đóng thuyền, thật sự là dùng dao mổ trâu để giết gà. Nếu như mấy cơ giáp sư biết cậu vận dụng tri thức mà họ dạy chỉ để đóng một chiếc thuyền gỗ, khẳng định là sẽ tức ói máu đi?
Mặc dù thang gấp trước đó nhờ có Ngụy Nhã mà không hề xảy ra vấn đề, nhưng đương nhiên làm một cái thang đơn giản hơn nhiều so với đóng một chiếc thuyền, cho nên không phải ai cũng tin tưởng Ngụy Nhã có thể thành công. Không ai nghĩ tới việc ước lượng trọng tải cùng bề mặt tiếp xúc của ván gỗ đủ để nó không bị chìm trên đầm lầy, đổi lại là một kẻ chuyên ngành cũng chưa chắc đã làm được mà không hề có sai sót, nói thẳng ra thì không ai sẽ dạy bọn họ cách vượt đầm lầy.
Phi Quang mở miệng "Nếu là đóng thuyền, Ngụy Nhã ngươi nói có thể chở tối đa bao nhiêu người?"
"Theo lý thuyết đương nhiên càng ít người càng tốt, tốc độ sẽ mau hơn. Nhưng bởi vì đối mặt là gió lốc, phải có người thay phiên chỉnh hướng đi của thuyền, vậy nên trên dưới mười người một đội là thích hợp. Nếu như quá nhiều sẽ ảnh hưởng tới tốc độ di chuyển, cũng khó khống chế."
"Thiên ca, Ngụy ca, ta cùng các ngươi một đội có được không? Ta tuyệt đối sẽ không gây cản trở!" Còn chưa bàn xong có nên triển khai hay không, Phỉ Tư như sợ giành mất phần vội nói. Hắn nghĩ rất đơn giản, tại đây Ngụy Nhã là người có kiến thức đóng thuyền duy nhất, thuyền làm ra đương nhiên sẽ là tốt nhất. Lại nói tiếp, từng cùng hai người Ngụy Nhã thăm dò địa hình một đêm, hắn cảm thấy đi theo cả hai cũng không tồi, thoải mái hơn nhiều so với tổ đội cùng mấy kẻ khác.
"Ta cũng muốn..." Lê Diệp Anh vừa định lên tiếng, muốn mượn cơ hội hòa giải với Ngụy Nhã, nào ngờ bị chặn ngang.
"Ta cũng cùng các ngươi tổ đội đi." La Hải một chút hỏi ý cũng không có, còn đúng lý hợp tình nói "Chúng ta trước mắt cứ đóng thử một chiếc thuyền, nếu như không có vấn đề thì những người khác mới bắt tay làm, không được thì liền nghĩ cách khác. Mọi người thấy thế nào?"
"Ta nữa! Ta muốn cùng Ngụy ca ca làm thuyền!" Từ Duệ không chịu thua kém giơ tay, còn lôi kéo tay của Từ Hải An cũng giơ lên.
Từ Hải An bất đắc dĩ nhìn ấu tể của hắn. Đứa nhỏ này cả ngày đều mở miệng khen Ngụy ca ca thế này, Ngụy ca ca thế kia còn chưa tính, vừa thấy phân tổ đội liền nhảy cẫng lên muốn gia nhập. Mức độ sùng bái cũng muốn sánh bằng fan não tàn rồi.
"Vậy cũng cho ta theo một chân đi." Phi Quang cười nói, lại lặng lẽ thở dài. Lê Tuấn đã sớm quấn lên người kẻ khác nên hiện tại chỉ thêm một mình hắn liền vừa vặn đủ số, nên thấy nhẹ nhõm hay vẫn là thất vọng đây?
Mặc dù trong đội có thêm một nam nhân bệnh trạng nhưng bù lại những người khác đều sức lực đại, chưa tính Phỉ Tư cùng Phi Quang năng lực cùng đám Sa Dực cũng không hề thua kém, La Hải còn tính hài lòng, gật đầu nói "Tốt, mọi chuyện cứ quyết định như vậy đi." Xong mới quay sang Bách Thụy có lệ hỏi "Ngươi có ý kiến gì không?"
Bách Thụy hận đến ngứa răng vẻ mặt ngụy quân tử của La Hải, bực tức phun ra một chữ "Không!" Nói cũng nói xong rồi, còn hỏi hắn cái quái gì!
Uy, La Hải, ngươi cũng thật tự nhiên thay chúng ta quyết định đồng đội a! Ngụy Nhã thật muốn đấm vào mặt La Hải cho hả giận, chỉ cần nghĩ phải đồng hành cùng Chu Lệ Uyên, còn có đứa nhỏ La Vân kia, trên đường thật sợ heo đồng đội hố chết người.
Thiên Ân sắc mặt hơi đổi đổi, bất quá cũng không lên tiếng phản đối. Dù y không ưa tính cách của La Hải thì cũng không định phủ nhận hắn rất có năng lực, hợp tác chung sẽ đem lại kết quả nhanh nhất, cũng là tốt nhất.
Chu Lệ Uyên ngược lại không thể tin La Hải lại tự nguyện tổ đội chung với Thiên Ân, phải biết rằng hắn luôn chán ghét Thiên Ân, chỉ thấy mặt cũng đủ làm tâm trạng xấu đi a. Như vậy thì vì cái gì? Vì cái gì lại tự đề xuất như vậy? Cũng đâu phải thiếu người thay hắn gia nhập để thử nghiệm.
Bỗng dưng Chu Lệ Uyên nhíu chặt mày, liếc mắt nhìn Ngụy Nhã, nhưng lại nhớ tới La Hải cực kỳ ghét đồng tính, chỉ thích nữ nhân ôn nhu mềm mại, cho nên liền đem một chút nghi ngờ vừa mới xuất hiện loại trừ. Dù Ngụy Nhã ngoại hình nổi bật thì thế nào, giới tính lại không thể thay đổi, dĩ nhiên sẽ không có khả năng khiến La Hải coi trọng.
Lê Diệp Anh ủy khuất nhìn Sa Dực, hắn cũng muốn cùng Ngụy Nhã tổ đội. Sa Dực chỉ đành nén tiếng thở dài, nhịn không được liền đau lòng, nâng tay xoa đầu hắn an ủi. Lại thấy Sa Luân cũng đồng dạng thất vọng, tâm trạng Sa Dực càng thêm nặng nề. Đã từng là tổ đội ăn ý nhất, hiện tại lại trở nên xa lạ, mất mát dĩ nhiên sẽ có, còn có chút không cam tâm.
Bên này Phó Quân khá hơn rất nhiều, bởi vì vốn dĩ cùng Ngụy Nhã không hề có mâu thuẫn, chẳng qua từ chuyện của Lê Diệp Anh khiến hắn bất giác kiêng dè khi tiếp xúc với Ngụy Nhã, dần dần có vẻ quan hệ bằng hữu trở nên lạnh nhạt.
Hắn kéo tay áo Niệm Y, thì thầm "Sao ngươi không cùng bọn họ tổ đội?"
Niệm Y chỉ lắc đầu "Như vậy ngươi cùng Lê Diệp Anh thế nào? Giữa Ngụy Nhã cùng Lê Diệp Anh, ta xem ra chỉ có thể chọn một bên."
Phó Quân cắn môi "Thiệt tình, cũng chỉ tại Lê Diệp Anh ngốc bức, nếu không phải đột nhiên bộc phát thiện tâm thì cũng đâu cần phải đến mức này." Bất quá, oán giận thì oán giận, hắn quen biết Lê Diệp Anh lâu hơn Ngụy Nhã, Niệm Y cũng thân với Sa Dực hơn là Thiên Ân, thiên vị bên nào đơn giản không cần nghĩ cũng biết.
Niệm Y suy xét mọi chuyện vẫn luôn cẩn thận, hắn lý trí hơn hẳn Sa Dực chỉ biết bốc đồng rồi để cảm tình chi phối, đương nhiên cũng biết được chọn lựa đám Sa Dực chưa chắc đã tốt. Nói thẳng ra thì nếu mấy năm qua không có Thiên Ân dẫn dắt, hai người bọn họ có lẽ cũng chỉ là một kẻ bình thường, không có thành tựu để đạt được tín nhiệm như ngày hôm nay. Hắn biết Ngụy Nhã không hề sai, ngược lại còn đánh giá cao sự thẳng thắng dứt khoát cùng sáng suốt của cậu, loại người như vậy mới có thể tồn tại lâu ở mạt thế.
Phó Quân tuy vẫn phân vân nhưng lại không giấu được việc thiên vị Lê Diệp Anh, rõ ràng ngày thường cũng rất lý trí, động tới bằng hữu lại mờ mịt thành như vậy, Niệm Y cũng thật không hiểu nổi. Tuy nhiên, nếu ép Phó Quân giao hảo với người mà hắn không tình nguyện, hắn rất có khả năng sẽ làm ra quyết định sai lầm, cũng không thật tâm đối đãi. Lấy an toàn làm đầu, cũng tránh chặt đứt cảm tình còn sót lại mấy năm qua với đám Thiên Ân, Niệm Y thấy vẫn là quay về lúc chưa kết giao mới hảo. Không thể quay lại làm bằng hữu nhưng cũng không cần trở thành kẻ thù.
Đối với kết quả như vậy, Ngụy Nhã cùng Thiên Ân sớm đã đoán trước được, về tình về lý đều không phải bọn họ có lỗi, cho nên cả hai cũng không để tâm, chỉ duy trì giao tiếp cơ bản.
Chỉ là có đôi khi việc lựa chọn đồng đội cần phải dựa theo lý trí nhiều hơn cảm tính, bằng không có hối hận cũng đã muộn. Bởi vì mọi người cần là một đồng đội đáng tin cậy để kề vai sát chiến, mà không phải chỉ là một hảo bằng hữu chỉ cần giao tiếp hay tính cách hợp nhau là được.
"Nếu đã quyết định như vậy, xem ra tạm thời chúng ta vẫn phải tiếp tục trụ ở đây. Hiện tại cũng nên đi thông báo với những người kia một tiếng, dù sao thì hôm qua chúng ta mới nói với bọn họ chỉ nghỉ tạm có một đêm." Nếu không nghe những lời ngày hôm qua Ngụy Nhã nói, Phỉ Tư cũng sẽ không suy xét đến vấn đề này, mà là thản nhiên cho rằng hắn muốn ở bao lâu thì ở, dám đuổi đi liền tấu một đốn là được, căn bản không để ai vào mắt.
"Cần gì phải phí thời gian với đám tép riu đó. Dám có ý kiến liền đánh chết là xong chuyện. Bọn chúng còn không có quyền lên tiếng." Bách Thụy như cũ ngạo mạng nói.
Nếu là bình thường, La Hải cũng không ngại làm ra vẻ một chút mà ủng hộ quyết định của Phỉ Tư, nhưng là hiện tại thời gian cấp bách, có chuyện quan trọng còn chờ xử lý, hắn mới lười tốn thời gian vô ích "Hắn nói không sai. Chúng ta trụ nơi này cũng không phải chiếm phòng của bọn họ, không ở thì cũng bỏ trống, không cần phải phiền phức như vậy."
~Tác giả có lời muốn nói~
Ý tưởng không đuổi kịp biến hóa làm sao đây? Ta viết viết một hồi lại thấy không hợp lý, thế nên tình tiết "thú vị" gì đó rốt cuộc chưa đưa vào được rồi (ー△ー;)
Thật có lỗi vì đã khiến độc giả chờ mong a... Ta cũng không phải muốn hố đâu...
Ngoài lề một chút, nhiều người vẫn dừng ở chương bảo ta lấp hố a, ta thật thấy hoang mang, rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra nha??? QvQ