Mau Mau Thu Lão Công Vào Túi Nhanh!

chương 80: không có bình minh (5)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên người đều lấm lem bùn đất, hai tay thì chồng chất vết thương như nhau, thân đã mệt đến độ mặt mũi đều tái nhợt, tình cảnh thực sự chỉ có một chữ thảm để hình dung, hoặc nên nói là rất thảm, thế nhưng cố tình Ngụy Nhã lại nhịn không được mà bật cười, cười thật khẽ, biểu tình đều bất giác trở nên nhu hòa, mang theo một tia không rõ sủng nịch cùng dung túng nói "Ngươi chơi gian lận."

Nam nhân trước mắt dung mạo tuấn mỹ, đẹp đến nỗi đều bị nhầm lẫn thành dị tộc. Thu hồi bộ dáng tùy hứng ngày thường, lấy sắc chiều làm nền, môi mỏng ngậm ý cười, phảng phất tà khí lại lãnh khốc, cố tình lại vẫn luôn dành một mặt ôn nhu đối với ngươi.

Gương mặt vẫn quen thuộc như vậy, thế nhưng khí chất lại thay đổi một trời một vực.

Đâu mới là con người thật của ngươi? Thiên Ân che đi phức tạp trong mắt.

Quả nhiên người luôn cười cười nói nói ngày thường đều là giả. Nụ cười là giả, khí chất là giả, tính cách... có lẽ cũng là giả.

Tuy nhiên, lại không thể phủ nhận rằng Ngụy Nhã như vậy lại càng thêm lóa mắt, lóa mắt đến độ Thiên Ân đều cảm thấy xa cách. Rõ ràng là người bị hại, bị tính kế, thế nhưng một đường này y không chỉ duy nhất một lần hoài nghi chính mình mới là kẻ đã giam cầm cậu, kéo chân sau của cậu, thậm chí là hủy hoại cậu.

Một khi không để tâm thì sẽ không nghĩ ngợi nhiều, Thiên Ân bởi vì chưa từng quan tâm đến ánh nhìn của bất kì ai, vậy nên y không hề hay biết chính mình cũng có loại cảm xúc mang tên "tự ti".

Sự thật là một kẻ tàn tật đứng ở tầng dưới chót, sao có thể không tự ti? Chẳng qua là vì Thiên Ân quá mức lý trí, cảm tình lại quá lãnh đạm, hơn nữa y lại có thể dùng trí tuệ bù đắp cho khiếm khuyết của bản thân, thế nên lâu như vậy mới dần quên mất cảm giác tự ti là như thế nào.

"Không phải chứ Kỷ Lai, ngươi vừa kéo dây vừa thả hồn hay sao mà có thể hậu đậu tới mức đem chính mình chôn sống luôn vậy." Doãn Châu nghẹn cười tới mức hai má đều đỏ bừng, nhìn người đang chật vật bị chôn hơn nửa thân ở dưới đất mà hiếm lạ không thôi.

Bởi vì Ngụy Nhã vốn dĩ tính toán sẵn khoảng cách, nhưng Kỷ Lai lại bất ngờ xuất hiện đứng sau cậu, thế nên lẽ ra người nên nhảy vào hố là Ngụy Nhã lại đổi thành Kỷ Lai. Dĩ nhiên là Kỷ Lai cũng không ngờ tới phía sau lại có một cái hố to chờ sẵn, cứ vậy không hề phòng bị rớt xuống.

"Đầu thì bé tí tẹo mà toàn chứa ý tưởng kì quái." Kỷ Lai chống tay xuống đất, nhẹ dùng sức nhảy ra khỏi hố, tràn đầy ghét bỏ phủi đi bùn đất trên người. Hắn dám thề là từ lúc sinh ra đến nay, hắn chưa từng chật vật như bây giờ!

"Kì quái nhưng rất hữu hiệu, cũng rất quyết tâm." Không mấy khi tham dự trò chuyện, Trác Vương hiện lại lên tiếng đáp. Cơn gió lướt qua mái tóc, để lộ một đôi mắt đẹp như hồng ngọc, lúc này đang mang theo một tia hưng phấn hiếm có.

"Nếu không phải gặp gió bão thì đã không cần tới phiên chúng ta ra tay." Doãn Châu cảm thán một tiếng, lại cười tinh nghịch ghé sát người bên cạnh nói nhỏ "Uy, cảm giác ôm Ngụy ca thế nào? Không tệ đi?"

"Ôm cái gì mà ôm, ta mà thèm ôm hắn à! Người gì mà chỉ toàn da bọc xương, cấn hết cả người, ôm khúc gỗ còn tốt hơn hắn." Ngoài miệng thì ghét bỏ, nội tâm thì lại tràn đầy nghi hoặc. Nhân loại đều gầy yếu như vậy sao? Có cảm giác như chỉ cần hắn dùng một chút lực, cái eo kia liền sẽ gãy làm đôi a! Không đúng, chính hắn là người hiểu rõ nhất đối phương một chút cũng không hề dính dáng tới hai chữ gầy yếu, cũng không hề giống mặt ngoài thuần lương vô hại như vậy.

Mỗi một chiêu thức đều sát phạt quyết đoán, người như vậy tất nhiên sẽ không hề đơn giản.

Đứng đắn không quá ba giây, Ngụy Nhã lại bắt đầu lưu manh nói "Thực ra ta muốn nghe câu nguyện lấy thân báo đáp hơn."

Thiên Ân vừa kịp lúc che tai Thiên Ngọc, trừng mắt đầy cảnh cáo nhìn người tính dạy hư tiểu bằng hữu. Nhóc con có một mẫu phụ không đáng tin cậy như vậy thật đúng là khiến Thiên Ân hết sức lo ngại.

Kỷ Lai vừa định tìm Ngụy Nhã tính sổ cũng vô tình nghe thấy, dưới chân lảo đảo một cái, khóe miệng trừu trừu nói "Ban ngày ban mặt nói trắng ra cũng không biết xấu hổ. Da mặt ngươi cũng đủ dày."

Ngụy Nhã đáng thương bố thí cho Kỷ Lai một cái liếc mắt, nói lời thấm thía "Tiểu bằng hữu, đợi ngươi có bầu bạn rồi sẽ hiểu." Ngữ khí cực kỳ khoe ra, thập phần thiếu đánh.

Kỷ Lai "..." Làm sao đây, thiệt muốn đánh một trận mà!

"..." Thiên Ân đã lười đi phản ứng.

Doãn Châu không thèm nể mặt mà che miệng cười khúc khích, còn đổ thêm dầu vào lửa bảo "Chờ tới khi tên đầu đất như hắn tìm được bầu bạn thì chắc chúng ta cũng già hết rồi đó Ngụy ca."

"Xác thực." Trác Vương cũng hùa theo.

"Phản hết rồi! Nói cho các ngươi biết, người muốn làm bầu bạn của ta cũng đủ đạp nát cửa thành đấy!"

"Ai da, bọn họ chẳng qua là bị cái túi da của ngươi lừa dối đó thôi." Doãn Châu không phục đáp trả. Hai người cứ vậy nhào vào đấu võ miệng như thường lệ.

Không khí sinh động lập tức đánh tan áp lực nặng nề mà cả bọn vừa trải qua.

Kì lạ là bình thường thích xem náo nhiệt như Phỉ Tư lúc này lại chỉ an tĩnh đứng phát ngốc, tiếc là mọi người hiện tại không có tinh lực đi chú ý.

Cởi bỏ dây thừng quấn quanh người, Ngụy Nhã sau khi xác nhận Thiên Ân không có thương tích nghiêm trọng thì vội vàng đỡ y đứng dậy, nhắm về phía dãy núi mà đi.

Hai người cũng không biết là cố ý hay vô tình mà đều không đề cập tới vết thương ở chân của Thiên Ân. Ngụy Nhã cứ thản nhiên như vậy nửa dìu nửa đỡ y, bởi vì biểu tình của cậu quá mức tự nhiên nên nhìn qua cũng chỉ thấy cả hai thân mật, bám dính nhau không bỏ, trông không hề giống như đang giúp đỡ một người bị thương tật đi đường.

Thiên Ngọc tự giác lấy ba lô đeo lên vai, lúc quay người lại nhịn không được liếc mắt nhìn kẻ bị mọi người từ đầu tới cuối coi như không khí.

Đáng ghét! Cha cùng mẫu phụ đều tốt với bọn họ như vậy, kết quả bọn họ đều lần lượt phản bội hai người.

Thế giới vốn đã đủ tàn nhẫn, nhưng nhân tâm lại còn tàn nhẫn hơn.

Thiên tai cùng nhân tình ấm lạnh ngày hôm nay đã dạy cho Thiên Ngọc rất nhiều thứ. Nhóc cũng đã hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng từ cái lồng giam an toàn tốt đẹp mà căn cứ đã dựng lên.

Chỉ có đối mặt với hiện thực thì mới có thể tiếp tục sinh tồn. Tại mạt thế, không hề có nơi an toàn tuyệt đối, từ thiên tai cho tới nhân tai, mỗi thứ đều có thể tùy thời cướp đoạt mạng sống của ngươi.

Cả đám cứ vậy đi thẳng một mạch về hướng dãy núi. Bởi vì lúc trước dùng thuyền di chuyển nên lộ tuyến đều trực tiếp tránh vùng rừng núi, nhờ vậy cũng ít gặp phải thú biến dị, còn tránh được nguy cơ xui xẻo đụng trúng thực vật biến dị. Nhưng bây giờ thuyền đã không còn, đất bằng lại không biết khi nào sẽ lại sụp lún, dù biết rừng núi tiềm tàng nhiều mối nguy hiểm, hơn nữa còn rất khó đi thì cũng chỉ có một con đường để chọn.

Mặc dù biết đây là hướng đi duy nhất nhưng đám người Kỷ Lai, còn có Phỉ Tư vẫn luôn không nhanh không chậm đi bên cạnh cũng khiến Ngụy Nhã khó hiểu.

Bọn họ lẽ ra phải sớm vượt mặt, bởi vì Ngụy Nhã theo nhịp bước của Thiên Ân nên tốc độ mặc dù không phải rất chậm nhưng cũng không đuổi kịp bước đi của người bình thường, vậy mà tất cả lại vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định, Kỷ Lai còn thong dong như thể đang đi dạo, thậm chí Doãn Châu còn ngâm nga một giai điệu nào đó.

Không biết còn tưởng cả bọn đang đi chơi a! Bọn họ đều nhận thức được tình hình đi? Không phải nên trước một bước chạy tới chỗ an toàn sao?

Vì không cảm giác được ác ý nên Ngụy Nhã cũng mặc kệ bọn họ. Chỉ cần không phải đi theo sau là vì muốn lấy Thiên Ân ra làm trò cười là được rồi.

Thiên Ân cũng chỉ cười đáp một câu với Ngụy Nhã lúc ở khe vực, khúc sau toàn bộ hành trình đều duy trì trầm mặt.

Nhấc một bước chân đều như đạp vào cọc nhọn. Thời tiết thì rét lạnh nhưng mồ hôi lại ướt đẫm áo, ngay cả Ngụy Nhã chỉ là kề sát Thiên Ân thì cũng đã bị thấm ướt một mảnh, nghĩ cũng biết y đang phải chịu đựng cực hình đến mức nào. Phải biết là trước nay dù phải vận động cường độ cao thì y cũng rất ít khi ra mồ hôi, cả người luôn mang theo hơi lạnh như ngọc thạch, lúc này còn phải hứng gió lạnh thì sao có thể đổ mồ hôi được.

Đúng là không nên trực tiếp giết chết Niệm Y vì chết thì quá nhẹ nhàng cho hắn rồi.

Đợi tìm được chỗ thích hợp để nghỉ chân thì trời cũng đã tối.

Nhiệt độ hạ thấp đến mức ngay cả ngồi sát đống lửa cũng không cảm giác được có bao nhiêu ấm áp, cuối cùng chỉ còn mỗi tác dụng là chiếu sáng.

Vốn dĩ mỗi người nên nghi kị lẫn nhau mà ngồi tách ra, thế nhưng không hiểu sau kết quả lại ngồi thành vòng tròn.

Ban đêm trong rừng còn rét lạnh hơn so với bên ngoài, không khí còn dày đặc hơi nước như đang trong sương mù, vậy nên dù muốn hay không thì ngồi gần đống lửa vẫn là tốt nhất, như vậy thì việc tách ra ngồi riêng không khả thi.

Đông lạnh tới mặt mũi đều đỏ ửng, nhưng Thiên Ngọc lại nhất quyết không chịu ngồi chính giữa để sưởi ấm, mà là bất chấp hổ thẹn chen vào ngồi trong lòng Thiên Ân.

Nhóc con ý đồ thật dễ đoán, chính là muốn đảm nhiệm làm lò sưởi cho cha nhóc, bởi vì Thiên Ân luôn như khối băng di động, ngồi trong lòng y một chút ấm áp đều không có, trái lại còn sẽ lạnh thêm.

Không thể đem nhóc con nhấc qua chỗ Ngụy Nhã, Thiên Ân cũng chỉ có thể bất đắc dĩ, chờ Thiên Ngọc ngủ rồi lại làm đi.

Có đôi khi Thiên Ân thấy Thiên Ngọc quá hiểu chuyện đến mức làm người đau lòng, có phải là do y đã quá khắc khe trong việc nuôi dưỡng hay không?

Ngụy Nhã thì lại không nghĩ ngợi nhiều như vậy, bởi vì cậu thậm chí còn tính đem Thiên Ân ôm vào lòng để ủ ấm, nhưng mà y đã trước một bước dựa lưng vào thân cây, hoàn toàn ngó lơ ánh mắt đầy nhiệt tình vẫn luôn bắn về phía mình.

Nhớ tới lần trước chỉ lỡ tay vỗ lưng một cái đã ăn mệt một trận, Phỉ Tư vừa định bước tới ngồi cạnh Ngụy Nhã đã lưu loát quải cái cong, chuyển sang ngồi kế Thiên Ân.

Chỗ ngồi bị đoạt mất, Doãn Châu buồn bực trừng mắt nhìn Phỉ Tư, bị Phỉ Tư ngang nhiên khiêu khích đáp trả.

Nhìn xem, ngồi cạnh Thiên ca cũng có chỗ tốt đó chứ. Vừa không sợ lại phạm lỗi, còn có thể thay Ngụy ca chắn tiểu tam. Phỉ Tư đột nhiên cảm thấy thật đáng để tự hào!

Nhưng mà Phỉ Tư lại quên mất, số đào hoa cũng không phải chỉ có một người.

Bất quá, Doãn Châu vừa định dời mục tiêu sang Ngụy Nhã thì Trác Vương cũng đã nhanh chân chiếm mất vị trí.

"Đổi chỗ! Ta muốn ngồi bên cạnh Ngụy ca!" Đối mặt với Trác Vương, Doãn Châu cũng không thèm khách khí nói.

Ngay cả nói cũng lười, Trác Vương vậy mà lại lên tiếng "Nam nữ thụ thụ bất thân."

"Gặp quỷ a! Ngươi với Kỷ Lai không phải cũng là nam sao? Bình thường cũng đâu thấy ngươi đối xử với ta như nữ!"

"Bình thường ngươi giống nữ sao?"

Luôn được người người vây quanh lấy lòng, xứng danh nữ thần Doãn Châu "......"

Thấy ngồi đâu cũng giống nhau, Kỷ Lai tỏ vẻ hắn thật không hiểu cả đám nhiệt tình như vậy để làm gì?

Kết cục Doãn Châu đương nhiên không thể lay động nổi quyết định của Trác Vương, chỉ đành bất mãn ngồi giữa hắn cùng Kỷ Lai.

Từng người lấy ra lương khô bắt đầu ăn. Ngạc nhiên là trận động đất vừa rồi có vẻ như không hề gây quá nhiều thiệt hại đối với bất kì ai trong số bọn họ, nhất là ba lô có chứa lương khô cùng vũ khí đều vẫn còn bên người. Chỉ một chi tiết nhỏ thôi cũng đủ thấy được ý thức của từng người ra sao.

"Thiên ca, tiếp theo chúng ta mục tiêu vẫn là đi đến kinh thành à?" Lấp xong lửng bụng, Phỉ Tư nhấc lên tinh thần hỏi.

~Tác giả có lời muốn nói~

Dạo gần đây ta không viết truyện cũng là do nay lớn rồi nên ta khá bận, phụ huynh cũng không cho phí thời gian vô ích (Các nàng hiểu tình cảnh của ta đúng không QAQ?!?). Nếu có thể kiếm tiền thì phụ huynh mới không ngăn ta viết truyện nữa. Oa~

Cho nên mong mọi người ủng hộ/donate cho ta có động lực lấp hố nha~ K, K cũng được, quan trọng là tấm lòng ấy. Cầu bao dưỡng~ Cầu donate~~~ (o;TωT)o

[Ví MoMo]

(Có thể ra FPT, thế giới di động hay chỗ bán điện thoại nhờ chuyển tiền là được nha, không cần phải tải MoMo hoặc ra ngân hàng)

_oOo_

➤➤➤ Giới thiệu hố mới [Xuyên qua phá CP lại bị bẻ cong cố sự]

Nhân sinh người thắng, Đặng Mộ Lâm cũng xem như sống một đời thành tựu, chết không có gì nuối tiếc. Bất quá, ai tới giải thích cho y, xuyên thư là cái quỷ gì?!

Y muốn làm quỷ, vì cái gì không cho y chết? Y yêu cầu nhân quyền, à không, quỷ quyền a!

Xuyên thư thụ: Ta biết cốt truyện, ta có hệ thống, ta muốn ôm đùi nam chủ!

Nam chủ: Ta là tiểu đáng thương, ta muốn hắc hóa, muốn hủy diệt thế giới!

Hệ thống: Thỉnh ký chủ tích cực làm nhiệm vụ, phá CP, ngăn cản xuyên thư thụ bẻ cong nam chủ.

Đặng Mộ Lâm: Đều cút!!!

Thân là thẳng nam lại bị bắt mỗi ngày ngồi xổm nghe góc tường, chuẩn bị tuỳ thời nhảy ra ngăn cản nam chủ bị tiểu thụ bẻ cong, Đặng Mộ Lâm khổ bức đầy mặt.

Đáng giận hơn là ngày phòng đêm phòng nam chủ bị bẻ cong, kết quả Đặng Mộ Lâm vào một ngày đẹp trời lại phát hiện chính y đã cong!? Người kia chẳng những là sư tôn, mà còn chỉ là vật hy sinh a!!!

Sư tôn: Đồ đệ quá dính người, tâm không tịnh. Muốn bế quan! Đời này không nghĩ lại thu đồ đệ!!! Σ(°△°|||)︴

Đặng Mộ Lâm: Sư tôn quá manh, chỉ muốn ôm một cái nâng lên cao cao. Muốn bế quan? Không có cửa đâu!!!

[Mỗi ngày đều phá CP, vả mặt hệ thống, tích cực bẻ cong sư tôn!]

CP: Thích bán manh, yêu làm nũng, tiềm tàng nguy hiểm yêu nghiệt sư tôn công X phúc hắc, tam quan vặn vẹo, sủng phu cuồng ma đồ đệ thụ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio