Năm tiết học chậm chạp trôi qua. Cuối cùng cũng đến giờ nghỉ trưa. Vì hôm nay khối học liên thông sáng chiều nên đa phần học sinh ở lại trong trường để không mất thời gian đi lại. Dù học sinh hai khối & đã về hết nhưng không vì thế mà căn-tin trường bớt đi sự ồn ào. Rất may là anh trai Quỳnh Băng đã chuẩn bị sẵn đồ ăn trưa cho nó nên nó không phải chật vật+ bon chen để mua đồ ăn như ba đứa bạn thân của nó. Và hiên giờ, nó đang cố hết mức có thể để chờ ba đứa bạn thân yêu. Gắp một cục thịt cho vào miệng, Quỳnh Băng ngó đông ngó tay với hy vọng có thể nhìn thấy nhân dạng của ba đứa bạn bước ra khỏi đám học sinh đang nhốn nháo kia. Nhưng nó chả thấy tăn hơi đứa nào cả. Ngán ngẫm! Nó hạ tầm mắt xuống và lọt vào nhãn giới nó lúc này là Gia Huy đang ngồi bàn đối diện. Nở một nụ cười tươi ơi là tươi, nó cầm khay đồ ăn lên và bước về phía Gia Huy trong hàng tá lời xì xào phía sau lưng.
_ Lại một nàng nữa tới cưa chàng kìa.
_ Ice prince manly nhất trường mà! Ai mà không mê!
_ Chắc là nó sẽ bị đá thê thảm lắm đây.
_ Gớm! Xinh xắn như ta còn chưa lọt vào mắt xanh của Ice prince thì đâu có đến lượt nó. (Chảnh quá bà chị! Bà chị có biết là bà chị đang tự đánh giá thấp mình ko?)
_ $^$%&%[email protected]^%$^&
_&^&((&%$$&&^))&
_.......................
_............
_ Tớ ngồi nhé?- Quỳnh Băng lên tiếng hỏi.
Gia Huy vẫn không đáp, cậu vẫn tập trung vào phần ăn của mình.
_Im lặng đồng nghĩa với đồng ý đấy.
Dứt câu, Quỳnh Băng đặt khay thức ăn của mình xuống và ngồi đối diện với Gia Huy.
_ Đi chỗ khác ngồi đi!
_ Cậu....- Quỳnh Băng ngạc nhiên. Nó cố bình tĩnh để không phát hỏa.- Sao lúc nãy tớ hỏi, cậu không nói? Giờ mới nói!
_ Không thích! Sao? Có vấn đề gì không?
_ Không! Chỉ là lúc nãy, trước khi ngồi, tôi nói rồi. Im lặng nghĩa là đồng ý.
_ Lúc nãy cậu ngồi ở chỗ kia.- Gia Huy chỉ tay về phía chiếc bàn khi nãy giờ đã có ba đứa bạn thân của Quỳnh Băng ngồi.- Hơn nữa, trong căn-tin vẫn còn rất nhiều bàn trống.
_ Thích thì ngồi thôi!
Vừa nói, Quỳnh Băng vừa nhìn lơ đãng, tay thì gắp thức ăn. Và khi thức ăn đã vào miệng, gương mặt nó căng lên, nó hít thở thật sâu để không phải hét lên. Khó nhọc! Thật sự rất khó nhọc! Nó cố nuốt cái thứ đồ ăn mặn chát đó xuống cổ họng. Vừa nhai, nó vừa nguyền rủa trong đầu: “HOÀNG CHƯƠNG!!!!!!!!! Tối nay anh tiêu đời với em. Làm dở nhất là món trứng mà vẫn làm. Muốn em lên cơn tăng sông à? Anh được lắm!!! LƯU HOÀNG CHƯƠNG!!!! Anh chết chắc rồi!!!!”
_ Này! Sao thế?- Gia Huy lấy làm lạ trước thái độ của nó.
Nuốt miếng trứng cuộn xuống cổ, Quỳnh Băng đưa mắt nhìn Gia Huy với vẻ cầu cứu.
_Có nước không?
Không nói không rằng, Gia Huy đưa cho Quỳnh Băng chai nước. Sau đó, cậu chàng trố mắt ra nhìn nó tu một hơi hết sạch chai nước.
_ Hààààà!!!!!! Đỡ khát quá!!!- Vừa nói, Quỳnh Băng vừa đặt cái chai không xuống bàn.
_ A! Quỳnh Băng!
Chất giọng vừa lạ lại vừa quen khiến Quỳnh Băng hơi giật mình. Nó quay đầu lại và nhận ra Việt Hoàng đang cười với nó. Cùng lúc đó nó nhận ra rằng hàng chục quả rocket đang phóng về phía nó.
_ Con nhỏ đó sao lại biết Việt Hoàng?
_ Sao nó lại có phước thế? Cùng một lúc quen luôn Warm prince lẫn Ice prince luôn.
_ Con nhỏ đó đúng là ghê thật! Nhang sắc cũng bình thường thế mà...đúng là không tầm thường tí nào.
_ Tao không chịu đâu!!! Sao đời lại bất công như thế??? Xấu như nó mà được làm bạn với hai prince manly nhất trường là sao???- Một đứa vật vả. (Tg xin đính chính là Quỳnh Băng tuy ko đẹp nhưng dễ thương và có duyên, người phát ngôn ra câu này chắc chắn là ko có mắt nhìn người rồi.)
_ &(^$@@()&%$&^
_(&%$^&(&/(&%^)
_&%^$&((&^$$()
_........................
_..................
_.............
_ Cậu quen Gia Huy à?- Vừa ngồi xuống cạnh Gia Huy, Việt Hoàng vừa hỏi.
_ Gần như thế!- Quỳnh Băng chiếu tia nhìn vào Gia Huy.
_ Hả? Là sao?- Việt Hoàng đẩy gọng kính lên nhìn Quỳnh Băng đầy khó hiểu.- Quen là quen. Không quen là không quen. Sao lại là gần như thế?
_ Không có gì!- Quỳnh Băng hậm hực.
Bực mình, nó gõ mạnh đôi đũa xuống khay và tiếp tục công việc của mình.
_ Ồ! Trứng cuộn à?! Mình tưởng nó chỉ có ở Hàn thôi chứ.
_ Cậu ăn không?- Quỳnh Băng nhìn Việt Hoàng bằng đôi mắt lấp lánh yêu thương.- Tớ cho!
_ Đồ ăn của cậu mà!
_ Không sao đâu! Cậu cứ ăn đi.- Vừa nói, Quỳnh Băng vừa sang hết trứng cuộn trong khay của mình sang khay của Việt Hoàng.
Bên cạnh Việt Hoàng có người đang xiết chặt tay lại thì phải.
_ Cảm ơn cậu nhiều nha!
_ Không có gì đâu! Tớ là một người rất hào phóng mà.- Quỳnh Băng cười ranh mãnh.
_ À Gia Huy! Cậu ăn nhé!- Vừa nói, Việt Hoàng vừa gắp một miếng trướng cuộn cho Gia Huy.
_ Không được!- Quỳnh Băng đã kịp giữ đũa của Việt Hoàng lại.- Cậu ta khong được ăn!
_ Sao thế?- Việt Hoàng ngạc nhiên.- Chẳng phải cậu nói cậu rất hào phóng sao?
_ Đúng thế! Tớ hào phóng nên mới gắp hết trứng cuộn trong khay của tớ cho cậu. Còn với cậu ta thì không! Cậu phải ăn hết số trứng cuộn này không thớ giận đấy.
_ Được rồi! Tớ sẽ ăn hết!
Có người ngây thơ mỉm cười hạnh phúc mà không biết rằng mình đã sập bẫy kìa.
Và khi Việt Hoàng chưa kịp gắp miếng trứng cuộn lên, cậu đã căng mắt ngạc nhiên trước tốc độ ăn nhanh đến chóng mặt của Quỳnh Băng. Tốc độ ăn của Quỳnh Băng có thể so sanh với tốc độ ánh sáng. Còn Gia Huy, cậu đã không còn bị sock trước tốc độ ăn kinh hoàng của nó nữa.
... phút sau, khay thức ăn của Quỳnh Băng đã sạch bách trước sự ngạc nhiên đến độ rớt cả kính lẫn mắt của Việt Hoàng.
_ Tớ ăn xong rồi! Tớ đi trước nhá!- Quỳnh Băng tươi cười nhưng sau đó nó nghiêm giọng lại.- Hoàng! Cậu nhớ ăn hết trứng cuộn đấy. Không được bỏ cũng không được san sẻ.- Nó cười ma mãnh.
_ Ờ...ok! Tớ sẽ ăn hết! Không bỏ đâu.
_ Thế thì tốt! Tớ về lớp đây!
Dứt câu, Quỳnh Băng cầm khay đồ ăn lên và bước thẳng ra khỏi căn-tin “Việt Hoàng à! Có trách thì hãy tự trách mình đi nhé. Ai bảo cậu phá đám tớ! Khàkhàkhà!!!”
Ra về
Ôi thật là ông trời muốn giết chết con người! Quỳnh Băng vừa ra khỏi cổng trường hơn phút thì “BÙM!”, lốp xe của cô nàng bị nổ. Bao nhiêu hơi trong lốp đều thoát ra ngoài cả. Bước xuống xe, nó méo xệch cái mặt. Vừa đi nó vừa thầm nguyền rủa ông trời chết tiệt. Con đường từ trường về nhà nó khá xa thế nhưng trên đường chả có cái tiệm sửa xe đạp nào cả. Và cái quan trọng nhất là mây đen đang kéo đến, thời tiết lúc giao mùa vẫn hay thất thường như thế.
Vừa đi, Quỳnh Băng vừa thở dài thầm thương cho số phận của mình. Ông anh yêu dấu của nó bận việc đột xuất nên không thể về sớm được. Vậy là nó sẽ phải tự nấu ăn. Cứ nghĩ đến cái cảnh dắt bộ xe đạp về đến nhà mệt ơi là mệt rồi phải lăn vào bếp để tự nấu ăn là nó chỉ muốn chết mà thôi. Ngẩn mặt lên thở vào, cúi mặt xuống thở ra, nó làm đi làm lại cái động tác ấy không biết bao nhiêu lần rồi. Đá một cục đá dưới chân, nó thở dài rồi ngẩn đầu lên. Cùng lúc đấy, nó nhìn thấy một nhân dạng quen thuộc.
_ HUY! GIA HUY!- Quỳnh Băng hét lên.
Tiếng thét của nó chìm trong tuyệt vọng. Gia Huy cùng với cây xe đạp của mình nhanh chóng mất hút sau ngay khúc cua. Lúc này, đôi mắt nó hừng hực tức giận “Đáng ghét! Có lạnh lùng đến đâu thì cũng không nên bỏ người hoạn nạn lại chứ. TRẦN GIA HUY! Tôi thề từ nay về sau sẽ không đội trời chung với cậu. Cái đồ thấy chết không cứu! Cái đồ không có trái tim! Cái đồ vô nhân tính! Cái đồ không có nhân đạo! Cái đồ....”
“Kít”, tiếng thắn xe khiến cho dòng suy nghĩ của Quỳnh Băng bị cắt ngang. Nó chậm rãi ngẩn đầu lên xem và nó đã phải mở căng mắt lên đầy ngạc nhiên.
_ Gia Huy!- Quỳnh Băng khẽ thốt lên. Chợt nó nghiêm giọng lại nghe có vẻ hờn dỗi lắm.- Chẳng phải vừa nãy cậu phóng xe đi một lèo rồi sao? Quay lại làm gì?
_ Xe bị sao thế?- Gia Huy phớt lờ câu hỏi của Quỳnh Băng.
_ Xe bị sao kệ tôi! Không cần cậu quan tâm!
_ Vậy thì thôi!
Gia Huy quay đầu xe đi nhưng Quỳnh Băng đã nhanh chóng giữ yên sau của xe lại.
_ Êêêê!!!!! Cậu bỏ đi thật à?
Khẽ mỉm cười, Gia Huy chậm rãi quay về phía Quỳnh Băng.
_ Chẳng phải cậu không cần tôi quan tâm sao?
_ Người ta chỉ nó thế thôi mà!
Nói đoạn Quỳnh Băng xị mặt xuống.
_ Xe tớ bị nổ lốp rùi!
Gia Huy liếc nhìn xuống bánh xe đạp của Quỳnh Băng và cậu thấy nó không có một tí hơi nào cả.
_ Lên xe đi!- Gia Huy nói ngắn gọn.
_ Hả?- Quỳnh Băng ngạc nhiên.- Tớ chỉ định nhờ cậu đưa xe đạp đến chỗ chị Quyên hộ tớ còn tớ thì đi xe buýt về là được rồi.
_ Lên xe đi!- Gia Huy kiên nhẫn nói với Quỳnh Băng.
Dứt câu, Gia Huy đưa một tay ra giữ cổ xe của Quỳnh Băng. Còn Quỳnh Băng, nó đang ra sức lắc đầu để lấy lại tỉnh táo, bởi nó đang nghĩ chắc nó đang nằm mơ.
_ Lên nhanh đi! Trời gần mưa rồi đây!- Vừa nói, Gia Huy vừa ngẩn mặt lên nhìn trời.- Mây đen dày thế này chắc là sẽ mưa lâu lắm đây.
Nghe Gia Huy nói vậy, Quỳnh Băng vội ngồi lên xe của cậu. Còn cậu, đôi môi cậu hé nở một nụ cười thật tươi. Đã lâu lắm rồi cậu không được cười hạnh phúc như thế này. Và dường như, con đường trước mắt cậu trở nên sáng hơn, đẹp hơn...
_ À! Việt Hoàng sao rồi?
Câu hỏi ấy của Quỳnh Băng là cho nụ cười của Gi Huy tắt ngấm ngay lập tức.
_ Sao là sao?
_ Thì cậu ấy thế nào rồi? Ý tớ là sau khi ăn trứng cuộn xong, cậu ấy thế nào rồi?
_ Bình thường! Cậu ta không bị làm sao cả.
_ Quái!- Quỳnh Băng nhăn trán lại.- Trứng mặn lắm mà.
_ Cậu ta ăn mặn rất giỏi. Số trứng cậu cho cậu ta, cậu ta ăn hết. Không bỏ một cục nào.
_ Ăn rất ngon lành sao?
_ Đúng thế!
Bầu không khí lại chìm vào trong im lặng. Quỳnh Băng thì mỉm cười thích thú trước thái độ của Việt Hoàng, thái độ của cậu chàng đó nằm ngoài sự tưởng tượng của nó.
Còn Gia Huy...cậu cảm thấy bức bối trong lòng. Cậu khó chịu lắm! Khó chịu từ trưa kia. Cậu biết rõ nguyên nhân mình khó chịu. Nhưng cậu không thể nào lí giải được những gì đang xảy ra bên trong mình. Quỳnh Băng tiến về phía cậu, cậu phớt lờ, thậm chí là lạnh lùng nữa kia (nguyên nhân thì mọi người đã đọc ở chap trên rùi đóa). Và điều đó cũng đồng nghĩa với việc cậu chả là gì của nó cả, là bạn cũng không luôn. Ấy vậy mà khi thấy nó và Việt Hoàng nói chuyện vui vẻ, cậu lại bức bối trong lòng. Cậu đang ghen? Có thể lắm chứ! Nhưng cậu lấy tư cách gì để ghen đây? Có câu “Trong tình yêu không thể không có sự ích kỷ. Vì nhờ có sự ích kỷ nên người yêu và được yêu mới cảm nhận được hương vị của nó.” Cậu ích kỷ! Đúng! Là một chàng trai đang yêu, ai cũng thế cả. Nhưng tại sao cậu lại không cảm nhận được hương vị của tình yêu. Có phải là vì cậu không phải là người được yêu và người yêu? Cũng có câu “Trong tình yêu, nếu chỉ có hai người thì sẽ rất rộng. Nhưng nếu có ba người thì lại rất chật.” Và giờ thì đúng là Gia Huy đang cảm thấy bức bối, chật chội ghê lắm.
_ Sao cậu quen với Việt Hoàng thế?- Gia Huy bỗng cất tiếng hỏi.
_ Hả? À...là vì hôm qua tớ...vào lớp trễ nên lúc lên cầu thang va phải Việt Hoàng. May cậu ấy kịp kéo tay tớ lại không thì chắc giờ này tớ bó bột rồi.
_ Hôm qua cậu đi trễ à? Cậu định biến tôi thành kẻ thất hứa thật sao?
_ Không có!- Chất giọng của Quỳnh Băng đột ngột cao vút lên.- Tớ tới trường trước khi trống đánh vào lớp. Nhưng do mải nghĩ ngợi lung tung nên vào lớp trễ.
_ May là cậu không biến tôi là kẻ thất hứa.
_ Cậu làm như chỉ có mình cậu hứa vậy. Tớ cũng đâu có ngu mà để mình lên phòng giảm thị ngồi.
_ Thế sao đi trễ hoài vậy?
_ Ơ? Tớ đi trễ thì có liên quan gì đến cậu? Vả lại tớ đi trễ, cậu biết sao? Cậu cứ làm như cậu không đi trễ bao giờ vậy.
_ Từ nhỏ tới lớn giờ, tôi đều đi học đúng giờ.
_ Gương mẫu ghê!
_ Không lôi thôi! Nhớ từ giờ trở đi, đừng đi trễ nữa.
_ Biết rồi!
Bầu không khí lại im lặng. Nhưng Quỳnh Băng cảm thấy có gì đó lạ lắm. Nó nhăn trán suy nghĩ.
_ Này! Chuyện tớ quen với Việt Hoàng có liên quan gì đến cậu không?
_ Không!
_ Thế sao cậu hỏi?
_ Tò mò!
_ Cậu mà cũng tò mò à?
_ Bản tính của con người, ai chả thế.
_ Thế việc tớ đi học trễ hay không thì liên quan gì đến cậu? Sao cậu quan tâm đến thế? Vì tò mò à?
_ Cậu quên là chính tôi đã đảm bảo với bác An rằng cậu sẽ không đi học trễ nữa. Nên bác ấy mới cho cậu vào trường sao?
_ Ui! Suýt quên.- Quỳnh Băng lè lười. Nhưng sau đó nó lại nhăn trán lại.- Nhưng tôi đâu có cần cậu xin cho tôi đâu. Tại sao cậu lại xin?
Trái tim của Gia Huy đập nhanh một nhịp trước câu hỏi của Quỳnh Băng. Nếu nó cứ hỏi dồn thế này thì có khi cậu lên cơn đau tim mất.
_ Thế cậu định cúp học thật à? Nếu biết thế, tôi đã không xin bác An cho cậu.
_ Chà! Lộ rõ bộ mặt thật rồi nhé! Tưởng cậu tốt, ai dè...
_ Lâu lâu cũng nên cho cậu nếm mùi một lần nhỉ?
_ Cậu...- Quỳnh Băng tức nghẹn lời.
_ Nhớ đừng đi trễ nữa đấy.
Im lặng.
_ Có nghe không thế hả?
Im lặng.
Gia Huy khẽ bật cười vì cậu biết Quỳnh Băng đang giận tía tai đỏ mặt.
_ Có nghe không?
_ Biết rồi!- Quỳnh Băng gằng từng tiếng một.
Giờ thì cái im lặng ấy thật là lạ. Kẻ ngồi sau thì tức giận, người ngồi trước thì cười hạnh phúc. Cứ như vậy, Gia Huy chở Quỳnh Băng về đến nhà...