Cái im lặng bao trùm lên bầu không khí vốn dĩ đã ngột ngạt của cả căn phòng này. Và dường như gió từ bên ngoài thổi vào cũng không thể làm tan đi bầu không khí đã trở nên đặc quánh đến khó thở của căn phòng.
Một cách khoan thai, người phụ nữ mặc bộ váy liền màu đen đặt tay xuống bệ cửa sổ. Dường như, bà đang cân nhắc, tính toán thật kỹ điều gì đó. Đã bước sang cái dốc bên kia của cuộc đời, xã hội này đã dạy cho bà rất nhiều điều có ý nghĩa. Những kinh nghiệm của cuộc sống, sự điềm tĩnh trước mọi việc, cách thu phục lòng người...và trên hết là phải biết lường trước những việc có thể, kể cả không thể xảy ra...
_ Bà Ba!- Người đàn ông trung niên đứng gần đó lên tiếng.- Bà định như thế nào?
_ Không sao! Mọi việc vẫn nằm trong tầm kiểm soát.- Bà Ba vẫn điềm tĩnh.
Nói đoạn bà Ba chậm rãi quay người về phía người đàn ông trung niên. Trên gương mặt phúc hậu của bà xuất hiện một nếp nhăn rất mảnh.
_ Vấn đề tôi lo bây giờ là trước khi chúc thư được công bố và có hiệu lực, nó sẽ bất chấp mọi thủ đoạn để thâu tóm tập đoàn.
_ Chúng ta có thể ngăn cậu Hai lại bằng cách không cho cậu Hai vào tập đoàn. Khóa các mục quan trọng trên trang web của tập đoàn, những mục này chúng ta chỉ cho các đối tác biết thôi.
_ Đó là sáng kiến của anh sao?- Bà Ba cười nhẹ.- Anh nên nhớ, nó là cậu Hai của tập đoàn và nó có cổ phần trong tập đoàn.
_ Vậy...chúng ta...- Người đàn ông ấp úng.
_ Yên tâm! Tôi đã có cách!
_ Còn về phía cậu Út? Cậu Hai có thể tìm ra cậu Út. Bà Ba biết đấy...cậu Hai không phải là người đơn giản. Hơn nữa, tay chân của cậu Hai rất nhiều. Nên vì vậy...cậu Út...- Người đàn ông bỏ lửng câu nói.
_ Tôi biết! Muốn cảm hóa một con người, đặc biệt là một con người mang trong mình lòng thù hận đã quá lâu. Đôi khi...chúng ta cần phải dùng cách ngốc nghếch nhất.
_ Ý bà Ba là...
_ Việc này, tôi sẽ lo liệu.- Bà Ba cắt ngang lời của người đàn ông.- Ông ra ngoài làm việc đi! Có gì tôi sẽ gọi ông sau.
_ Vâng!
Người đàn ông cúi chào rồi bước ra ngoài.
...Chậm rãi từng bước, bà Ba tiến về phía bàn làm việc và cầm điện thoại lên.
_ Alô! Hoài Thu à! Mẹ có việc cần con giúp.
Ngày đầu tiên
Từng tia nắng vàng óng của mùa thu nhẹ nhàng chiếu xuyên qua ô cửa kính và lọt vào căn phòng nhỏ của Quỳnh Băng khiến cho cả căn phòng bừng sáng sức sống hẳn. Bóng của những tán lá bên ngoài khung cửa sổ nhẹ đung đưa đung đưa tạo nên những vòng tròn nắng nhỏ xinh bên ngoài ban công. Và những áng mây tơ đang trôi lơ lửng giữa tầng không báo hiệu rằng hôm nay sẽ là một ngày đẹp trời.
Một cách khó nhọc, con mèo lười dũi thẳng tứ chi ra và chậm rãi tiến về phía khung cửa sổ để sưởi nắng. Vừa đi, con mèo vừa kêu “meo...meo...” khiến cô chủ nhỏ nhăn trán lại.
_ Nin! Để yên cho chị ngủ!- Vừa trở người, Quỳnh Băng vừa cất cái giọng đầy ngái ngủ của mình lên.
“Cạch”, âm thanh nặng trịch vang lên. Tuy nhiên, điều đó cũng không ảnh hưởng gì đến việc nướng của Quỳnh Băng.
_ DẬY!!!
Một giọng nam trầm đang nộ khí xung thiên vang lên trong phòng của Quỳnh Băng. Tuy nhiên, nó chỉ lăn người qua rồi nói:
_ Anh yêu dấu của em à, hôm nay là chủ nhật mààààààà!!!!!!!!!- Hàm ý là “em muốn ngủ!”
_ Chủ nhật cái đầu mi! Dậy! Hôm nay mới có thứ bảy thôi!- Vừa nói, ông anh yêu dấu của nó cốc cái “trốc” vào đầu của nó.
Cái “trốc” ấy thật không nhẹ tí nào.
_ HOÀNG CHƯƠNG!!!!!!!!!!- Vừa ngồi bật dậy, Quỳnh Băng vừa hét lên.- Sao anh cứ thích cốc vào đầu em thế?
_ Không cốc em làm sao em chịu dậy.- Vừa nói, Hoàng Chương vừa nở một nụ cười đầy ma lực.- Thôi! Anh chuẩn bị ổ bánh mì cho em rồi đấy. Nhanh làm công tác rồi cầm bánh mì đi học đi. Anh phải đi làm đây.
_ Vânggggg!!!!!
Nói đoạn Hoàng Chương tiến về phía cửa.
_ Đau quá! Huhu!- Vừa mếu máo, Quỳnh Băng vừa suýt xoa trái ổi trên đầu.
Và đáp lại cô nàng là cái nhe rằng cười đầy nham nhở của ông anh yêu gấu. Bực mình, Quỳnh Băng ném thẳng cái gối về phía Hoàng Chương. Anh chụp lấy cái gối rồi ném lại về chiếc giường.
_ Nhanh lên! Gần trễ học rồi đấy!
Dứt câu, Hoàng Chương bước thẳng ra khỏi phòng.
......................
Sau phút vừa đạp vừa thở, cuối cùng Quỳnh Băng cũng đến trường. Nhưng..........OH...........NOOOOOO!!!!!!!!! Cánh cổng trường đã đóng kín rồi. Oh my god!!! Huhuhu!!! Nó phải làm thế nào đây?! Đi trễ và vi phạm quá nhiều, nó sẽ nghiễm nhiên có tên trong sổ đen của giám thị và điều đó cũng đồng nghĩa với việc cuối học kỳ, hạnh kiểm của nó sẽ không thoát khỏi hạng trung bình.
_ Bác ơi!- Quỳnh Băng rụt rè lên tiếng khi nhìn thấy Mr Hói yêu dấu (“yêu dấu” đúng nghĩa luôn đóa.)
_ Lại đi trễ!- Mr Hói mở cổng cho nó.
Thấy Mr Hói mở cổng, Quỳnh Băng mừng đến phát khóc. Nhưng sự đời nào đâu như no nghĩ.
_ Lên phòng giám thị ngồi!- “Lâu lâu cũng phải dạy cho nó một bài học mới được.”
_ Dạ?!- Quỳnh Băng tá hỏa.- Bác ơi! Cho con xin mà! Huhuhu!!!! Con mà lên phòng giám thị ngồi chắc con không được ăn cái Tết này quá. Con xin bác tha cho con lần này mà. Lần sau con sẽ không đi trễ nữa đâu. Huhuhu!!!! Con xin bác! Bác tha cho con!- Nó bắn chữ lia lịa.
_ Tha cho cô! Tôi tha cho cô biết bao nhiêu lần rồi hả? Thế mà cô có chịu đi đúng giờ cho tôi nhờ đâu. Không nói nhiều! Một là lên phòng giám thị ngồi, hai là vắng học không có lí do.
_ Vậy thì...con chọn...phương án hai.- Quỳnh Băng lí nhí. (Vắng học không lí do bị trừ điểm hạnh kiểm nhẹ hơn nhiều so với đi trễ.)
Thở một hơi dài thường thược, Quỳnh Băng quay đầu xe. Nhưng đã có một bàn tay giữ cánh tay của nó lại.
_ Đi đâu thế?
Chất giọng nam trầm không thể quen hơn được nữa. Quỳnh Băng chậm rãi quay về phía sau và nhìn thấy Gia Huy.
_ Đi học trễ! Mr Hói không cho vào. Cậu cũng thế à?
_ Không!- Gia Huy buông cánh tay của Quỳnh Băng ra.- Tôi đi photo tài liệu cho lớp.
Quỳnh Băng ngạc nhiên nhìn Gia Huy. Thái độ của cậu cứ thay đổi xoành xoạch khiến cho nó chóng cả mặt.
_ Bộ mặt tôi dính lọ à?- Gia Huy hỏi khi thấy Quỳnh Bằng cứ trừng trừng nhìn mình.
_ Khắc chữ!
Gia Huy nhăn trán khó hiểu.
_ “Kiêu căng”! Nó được khắc rất rõ trên gương mặt của cậu.
_ Thế à?!
Khẽ thở dài, Quỳnh Băng quay đi. Gia Huy cứ như thế khiến cho nó không thể nào hiểu được. Mà đã không hiểu thì nó khó có thể giúp Gia Huy thực hiện điều mà cậu mong muốn được.
_ Bác An!- Gia Huy cất tiếng, âm lượng vừa đủ nghe.
Mr Hói bước ra mở cửa cho Gia Huy và ông ta ngạc nhiên khi thấy Quỳnh Băng vẫn còn đứng đó.
_ Vẫn chưa đi à? Hay là muốn lên phòng giám thị ngồi?
Một cách nặng nề, Quỳnh Băng dắt xe đạp đi. Nhưng Gia Huy đã nhanh chóng giữ cổ xe của nó lại.
_ Bác tha cho bạn ấy lần này đi!
_ Cô nhóc này tôi tha nhiều lần rồi.
_ Thì bác cứ tha cho bạn ấy đi ạ! Cháu đảm bảo đây sẽ là lần cuối cùng bạn ấy đi trễ. Bác nhìn bạn ấy xem!- Gia Huy quay về phía Quỳnh Băng.- Mặt tái như tàu lá chuối thế kia, cháu nghĩ bạn ấy sẽ không dám tái phạm nữa đâu. Phải không Quỳnh Băng?
Bộ não của Quỳnh Băng đang cố tiếp thu rằng Gia Huy đang xin Mr Hói giúp nó nên khi cậu hỏi nó bất ngờ, nó chỉ biết gật đầu mà không hiểu Gia Huy vừa nói cái gì.
_ Cháu hứa sẽ không đi trễ nữa đâu ạ!
_ Thôi được rồi!- Mr Hói thở dài.- Vào đi!
Mr Hói mở rộng cửa hơn cho nó và Gia Huy vào. Khi đi ngang qua, Mr Hói còn nhắn nhủ với nó:
_ Lần chót! Không có lần sau nữa đâu.
...Cả hai chậm rãi tiến vào sân trường. Cái im lặng bao trùm lên Quỳnh Băng và Gia Huy. Trời nắng nên vì vậy cái im lặng ấy của hai người càng khiến cho bầu không khí trở nên nặng nề hơn.
_ Cảm ơn cậu!
Im lặng mãi Quỳnh Băng mới lên tiếng.
_ Không có gì! Chỉ cần cậu không biến tôi thành kẻ thất hứa là được rồi.
Sân trường không rộng lắm, nhưng lúc này đây Quỳnh Băng có cảm giác như nó rộng vô cùng. Không phải là nó hoa mắt hay chóng mặt gì đâu, mà là vì cái lạnh lùng và dửng dưng của Gia Huy khiến cho nó cảm thấy nặng nề. Và khi tâm trạng bất ổn, nó thường thấy mọi vật xung quanh trở nên to rộng hơn mức bình thường. Gia Huy đã nói với nó về một người có hai cuộc đời. Nó cũng gần giống như một người có hai mặt. Và giờ nó thật sự không biết đâu mới là gương mặt thật của Gia Huy. Vì ngay cả khi cậu vui vẻ, hòa đồng, cậu cũng không nói nhiều về bản thân mình. Dường như, buổi nói chuyện ngoài bờ sông là chưa đủ với nó...
_ Cậu không thể mở lòng được sao?
Buộc miệng nó một câu, Quỳnh Băng dắt xe đạp vào khu nhà xe vì nó biết câu hỏi của mình sẽ không có câu trả lời.
Đứng đơ người như một bức tượng ngay lối hành lang, Gia Huy thật sự cảm thấy khổ sở và mệt mỏi với cuộc sống này. Và mọi sự đau buồn, mệt mỏi, kể cả bất mãn đều hiện lên rất rõ trong đôi mắt vốn dĩ rất tinh anh của cậu.
_ Nếu có thể...anh sẽ không ngần ngại mở lòng mình ra với em đâu Quỳnh Băng à!- “Khi mọi sự qua đi, lúc anh có thể mở lòng mình, liệu em có chấp nhận anh không? Vì bây giờ...dường như em đang...rất ghét anh.”
Mệt mỏi, Gia Huy quay đầu bước đi, đầu cậu hơi cúi xuống. Thoáng nhìn qua, ai cũng có thể nhận ra nỗi cô đơn, sự cô độc trong từng bước chân của cậu...