CHƯƠNG : THIÊN HƯƠNG LÂU
Edit: Lan Anh
Sau khi lập xuân thì hoa cỏ trên núi bắt đầy nảy mầm, riêng rau dại Du Uyển đã phát hiện ra mấy loại, nhưng bây giờ nó chỉ mới có chồi non, phải qua một đoạn thời gian nữa mới hái được, Du Uyển liền âm thầm nhớ chỗ rau dại mọc.
Bàn về thị giác, mấy loại rau dại chưa hẳn nhiều bằng rau xanh trồng dưới vườn, nhưng rau dại lại có giá trị dinh dưỡng cao, đối với thân thể chỉ có tốt chứ không có xấu.
Măng mùa xuân bây giờ kích cỡ cũng còn khá nhỏ, Du Uyển hái một ít rồi đi qua bên dòng suối nhỏ, động đất cũng ảnh hưởng chút ít tới ngọn núi này, nhưng cũng may không ảnh hưởng gì nhiều.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Uyển câu được ba con cá, trong đó có hai con khá nhỏ nên nàng phóng thích, chỉ mang một con cá trích khá to kia về nhà.
Nguyên bản trên đường đi về nàng suy nghĩ xem nên làm thế nào với con cá trích này, vừa tới cửa hậu viện liền xoay ngang một cái, gõ cánh cửa sát vách.
Người mở cửa là Vạn thúc.
Sắc mặt của Vạn thúc không được tốt lắm, ông trồng một chậu hoa mẫu đơn vương lại bị người ta hái mất, không cần đoán cũng biết là ba cái tiểu hỗn đản kia.
“Vạn thúc.” Du Uyển khách khí chào hỏi.
“Du cô nương.” Vạn thúc giấu sự không vui vào trong lòng, đối với Du Uyển thì ông ưa thích từ trong tâm, không chỉ nấu nướng giỏi, tính tình tốt, y thuật tốt, còn biết quan tâm cũng như cần cù, còn có thể chịu được thiếu chủ bệnh xà tinh cùng ba tiểu hỗn đản kia, cô nương như thế này đúng là hiếm thấy trên đời.
Du Uyển không có nói rõ là cho tiểu bánh bao, “Con có câu được một con cá, mọi người cầm đem đi nấu canh a.”
Nàng đem măng mùa xuân trong gùi ra, “Măng không lớn, nhưng lại cực kì tươi, hầm với canh cá cực kỳ bổ dưỡng.”
“Cái này làm sao có thể nhận được?” Vạn thúc từ chối.
Du Uyển nói: “Cũng không đáng bao nhiêu tiền, trên núi vẫn còn rất nhiều.”
“Nếu tôi còn từ chối nữa thì có vẻ bất kính.” Vạn thúc cười nhận, “Du cô nương vào nhà ngồi một lát.”
Du Uyển lắc đầu: “Không cần, con còn có chút chuyện cần phải làm.”
Thực sự lời này cũng không phải là khách sáo, mà do đậu nành ngâm đến giờ này cũng không sai biệt lắm, có thể bắt đầu làm đậu hũ được rồi.
Vạn thúc cũng biết Du gia sinh ý nhiều nên bận bịu, cũng không mở miệng giữ lại, cẩn thận nói cảm tạ, sau khi Du Uyển rời đi liền mang con cá trích béo mập kia đi vào phòng bếp.
Mới vừa quay người thì chẳng biết Yến Cửu Triêu đứng ở sau lưng từ lúc nào, Vạn thúc giật nảy mình hét lên!
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thiếu chủ! Sao người không nằm trong phòng? Chạy ra đây làm gì?”
Coi như Yến Cửu Triêu có chống gậy thì cũng chống ra được một cỗ khí tràng như quân lâm thiên hạ, hắn không mặn không nhạt liếc Vạn thúc một cái: “Nàng tới đây để vụng trộm nghe ngóng bản thiếu chủ?”
“Ách...”
Người ta một chữ cũng không nhắc tới người nha...
Yến Cửu Triêu mỉa mai hừ một cái: “Chiếm tiện nghi của bản thiếu chủ cả một đêm, bây giờ nàng ấy còn muốn thế nào nữa?”
Vạn thúc mặt đầy hắc tuyến.
Không phải là nhìn thấy người bị cà thọt, người ta mới kéo kéo cái tay nhỏ của ngài, từ thôn đông đi tới thôn tây, hảo tâm nâng cái người cà nhắc như ngài trở về nhà sao? Nói giống như là Du cô nương ăn ngài sạch sành sanh rồi vậy...
Thật không biết xấu hổ a...
...
Du Uyển còn chưa biết mình chỉ đưa một con cá để nấu cho mấy tiểu bánh bao ăn, lại đưa ra một câu chuyện bổ não như vậy, hiện tại nàng đang ở bên lão trạch, giúp nhóm lửa nấu nước đậu nành.
Trong thôn có tổng cộng ba cái cối xay đá, giờ phút này đều được lấy ra sử dụng, nước đậu nành không ngừng chảy ra từ cối xay.
Xuyên Tử, Du Phong, thợ săn với mấy nam nhân trong thôn thay nhau đẩy cối xay đá, Trương thẩm, Bạch đại thẩm cùng với một số đại thẩm khác thì bỏ hạt đậu vào sau đó hứng nước đậu nành.
Thúy Hoa cũng mấy tiểu tức phụ khác cũng không nhàn rỗi, dưới sự sắp xếp của Du Uyển, khi nước đậu nành nổi váng lên thì phải múc ngay ra, sau đó đổ vào trong một cái vạc đã được chuẩn bị từ trước.
Làm đậu hũ cũng không phải chuyện dễ dàng, nếu không tại sao trên đời lại có câu nói ba chuyện khó làm: “Chống thuyền, rèn sắt, bán đậu hũ.”
Một túi đậu nành muốn làm đậu hũ, trước tiên phải ngâm đậu hết mấy canh giờ. Sau khi ngâm thì đem đi nghiền, sau khi nước chảy ra thì cho nước vào nồi, rồi lấy lửa lớn để đun cho nước đậu nành sôi lên, mà những việc như thế này nhìn thì đơn giản nhưng cực kỳ tốn thể lực, một khi nấu xong thì bắt đầu cho giấm vào, chuyện này thì lại cần có kiến thức.
Làm tốt thì thành đậu hũ, làm không tốt thì đậu hũ sẽ rã ra trong nước.
Việc cho giấm vào sẽ quyết định chất lượng của đậu hũ, đồng thời cũng quyết định sản lượng của đậu hũ.
Có thể nói như vậy, một cân đậu nành có thể làm ra bốn cân đậu hũ là cao nhất, thứ hai là tạo ra chao với nước chát, cũng được khoảng hai cân rưỡi đến ba cân.
“Ngươi cứ làm như vậy...” Ở phía bên kia, Du Phong đang dạy Xuyên Tử cách cho giấm vào.
Bình thường phải sau ba ngày mới hoàn thành xong mớ đậu hũ này, nhưng có mọi người trong thôn giúp đỡ chỉ cần một đêm là làm xong, về sau chính là chờ chúng lên men, sau đó làm thành đậu hũ thối với chao.
“A Uyển,” sau khi kết thúc công việc, Du Phong gọi Du Uyển lại.
Du Uyển cắt gọn một khối đậu hũ cuối cùng bỏ vào bình: “Làm sao vậy đại ca?”
“Có chuyện huynh muốn nói với muội một chút.”
“Là chuyện đơn đặt hàng sao?”
“Muội cũng phát hiện?”
“Ân.” Du Uyển gật đầu. “Chúng ta nhận đơn đặt hàng, nhà mình tự làm cũng không dư dả được bao nhiêu, có lẽ để trả công cho cả thôn thì sẽ không đủ.”
Nói trắng ra là, muốn nuôi sống nhiều người như vậy, thì họ chắc chắn sẽ bị lỗ vốn.
Thua thiệt một hai ngày còn có thể, nhưng nếu bị lỗ nhiều hơn thì bọn họ sớm muộn gì cũng phá sản mất.
Du Uyển nghĩ nghĩ, nói: “Chúng ta phải khuếch trương việc làm ăn này lớn hơn một chút, ngày mai huynh với muội lên trấn nhìn một chút đi.”
“Được.” Du Phong vốn còn đang bận tâm Du Uyển sẽ giảm bớt người, nhưng bây giờ lại nghe nàng nói muốn khuếch trương việc làm ăn ra, thì âm thầm thở ra, “Để huynh đưa muội về.”
Hai người ra khỏi lão trạch.
Nghĩ đến một chuyện, Du Uyển liền nói: “Nhị ca thế nào rồi? Cả ngày nay muội cũng không thấy huynh ấy.”
Du Phong nhíu mày: “Không biết hắn đang nháo cái gì, ăn cơm cũng ăn trong phòng.”
“Đúng rồi.” Lúc này Du Phong lại hỏi nàng, “Nghe nói cách vách nhà muội mới có người chuyển đến, là một tiên sinh?”
Chuyện người thôn Hạnh Hoa nháo đến tận cửa ngày hôm đó là ngày người Du gia về nhà ngoại của đại bá mẫu, nên hôm nay lúc làm việc mới nghe mọi người kể lại, bằng không Du Phong cũng không biết thôn bọn họ lại có một người lợi hại như vậy.
Du Uyển thầm nói, tiên sinh cái gì? Là một tên nhị thế tổ rãnh đến nhức cả trứng thôi!
...
Sáng sớm hôm sau, Du Uyển cùng với Du Phong ôm hai bình đậu hũ thối tự chế cùng với một bình chao đi lên trấn.
Phiên chợ ngoài trấn không có mở, nhưng chợ trong trấn đã bắt đầu mở cửa buôn bán, xác thực như Du Phong nói, có thương hội Hứa gia dính vào, giá cả hàng hóa được ổn định vô cùng tốt.
Hai huynh muội đi một vòng trong trấn, quan sát lưu lượng khách, cảm thấy cũng không thể thỏa mãn được nhu cầu của họ.
“Bán muối cũng tốt a.” Du Phong thần xui quỷ khiến nói ra.
Bán muối là bao lời, bọn họ biết cách chế biến muối tinh luyện, có thể đem muối chát biến thành muối tinh luyện ở đẳng cấp thượng thừa, như vậy, coi như không cần lượng khách đông đảo cũng có thể khiến bọn họ kiếm tiền đầy túi.
Du Uyển cười cười, “Không phải ai cũng giống như Bạch tiểu thư có thể giữ kín bí mật như vậy.”
Đây là lời nói thật, ở Đại Chu, buôn bán muối lậu là phạm pháp, một khi bị truyền đi, có thể khiến cả nhà bọn họ rơi vào lao ngục.
Du Phong thở dài: “Huynh chỉ là thuận miệng nói thôi.”
“Du cô nương!”
Hai người nghe thấy thanh âm quen thuộc, không hẹn mà cùng xoay người lại, thấy Thôi chưởng quỹ nhảy xuống từ một chiếc xe ngựa.
Thôi chường quỹ vui mừng nói: “Thật sự là cô nương a! Tôi còn tưởng là mình nhận lầm đây! Du Phong tiểu huynh đệ cũng ở đây sao?!”
“Thôi chưởng quỹ.” Hai người chào hỏi ông.
“Hai người muốn đi đâu? Để tôi đưa hai người đi một đoạn.” Thôi chưởng quỹ nói.
Du Uyển mỉm cười lắc đầu: “Không, chúng tôi chỉ đang đi dạo quanh trấn thôi, xem xem có chỗ nào để bán đậu hũ thối không.”
Thôi chưởng quỹ lên tiếng: “Đậu hũ thối nhà cô nương còn sợ bán không được sao? Tiêu ngũ gia nói, đậu hũ thối cung không đủ cầu nha!”
Du Uyển nói: “Hiện tại cần làm nhiều hơn so với trước.”
“Làm nhiều... là bao nhiêu?” Thôi chưởng quỹ hỏi.
Du Uyển làm một động tác tay.
Thôi chưởng quỹ líu lưỡi.
Ông vốn muốn nói, hai người cung hóa cho Bạch Ngọc Lâu đi, gần đây sinh ý của Bạch Ngọc Lâu không tệ, nhưng sau khi thấy sản lượng Du Uyển đưa ra, ông liền câm nín, một cái tửu lâu trong trấn nhỏ không cần nhiều đến vậy.
“Có rồi!” Ông vỗ đùi, “Hai người có thể đến Thiên Hương lâu!”
Thiên Hương lâu là đệ nhất tửu lâu ở Kinh Thành, họ có tổng cộng bảy chi nhánh, trừ bỏ sản nghiệp là tửu lâu, thì khắp nơi trên Đại Chu này đều có thương hội của họ.
Nếu có thể cung hóa cho Thiên Hương lâu, vậy là không cần phải lo lắng việc kiếm tiền rồi.
“Nhưng bất quá...”
“Bất quá làm sao?” Du Uyển hỏi.
Thôi chưởng quỹ liều mạng nói: “Đối với nhà bọn họ, bọn họ rất kén cá chọn canh, mặc dù tôi có lòng tin với tay nghề của nhà cô nương... Nhưng cô nương có nghe qua Đỗ nương tử chưa? Trù nghệ của bà ấy là nhất đẳng, vậy cô nương có biết không, thực ra bà ấy là đệ tử của đệ nhất thần trù Thiên Hương lâu?!”
Thanh danh của Đỗ nương tử bay xa, nên có thể nói nơi Đỗ nưởng tử xuất sư, là dạng Thần Trù gì?!
Du Uyển gật đầu, dư quang nhìn thoáng qua Du Phong đang trầm tư: “Đại ca, huynh thế nào?”
Du Phong trong mắt đầy vẻ phức tạp nói: “Cha huynh lúc trước từng làm việc ở một tửu lâu, chính là Thiên Hương lâu.”