“Chuyện gì vậy?” Thế Phong vừa bước ra khỏi xe đã tiến về phía Huy Vũ và Chí Khanh xem đã xảy ra chuyện gì lại dừng đột xuất nơi đây.
Chí Khanh cúi mặt nhìn người tài xế đang ngồi ở bánh xe xẹp lép mà trả lời: “Bánh xe bị thủng.”
“Cái gì?” Thế Phong cau mày: “Từ trước đến nay đây là lần đầu tiên xe chúng ta bị thủng bánh đấy.”
Thái Mi bên trên cũng cảm thấy bất bình, cô chính là không tin một loại xe với thương hiệu nổi tiếng lại được thuộc hạ Long gia chế tạo thành xe bọc thép sao có thể dễ dàng bị thủng bánh trên con đường mòn này. Đây chắc chắn là ý trời, là ông ta muốn đối kháng với cô, bỡn cợt cô.
Hạo Nhân dáng vẻ bề ngoài tao nhã như thường nhưng nét mặt hiện rõ tia lo lắng lẫn sốt ruột vừa bước tới, nhìn sang Huy Vũ và Chí Khanh: “Bây giờ thế nào, chúng ta phải tranh thủ đuổi theo may ra mới kịp.”
Vừa rồi trong màn hình Hạo Nhân nhìn thấy Thái Mi bị hai người đàn ông trói tay kéo đi, anh đã bỏ lại Thế Phong mà tìm đường đuổi theo cô. Nhưng khi anh vừa đuổi kịp đã nhìn thấy một chiếc xe dừng lại giữa đường, một bên cửa mở toang, một thi thể bị cắt cổ nằm trên nền đất. Anh lập tức dừng xe, bản thân lao nhanh về phía chiếc xe trước mắt, anh đoán chắc đây là xe đã đưa Thái Mi đi. Nhưng bên trong xe không có Thái Mi, chỉ có thêm hai thi thể khác. Ngay sau đó thì đám người Huy Vũ cũng chạy tới, nhìn hiện trường bên trong chiếc xe không tránh khỏi cất lời tán thưởng Thái Mi gặp nguy vẫn có thể ứng xử tự mình trốn thoát. Bọn họ đoán là Thái Mi đang chạy ở phía trước nên không lãng phí thời gian lập tức ngồi vào xe đuổi theo.
Đuổi theo một đoạn vẫn không thấy tâm hơi Thái Mi đâu mà chiếc xe dù đạn bắn như mưa vẫn chai lì bền bĩ thì lúc này lại vì một hòn đá nhọn bên đường mà đâm thủng bánh.
Huy Vũ mặt lạnh đen sì: “Hai người ở lại thay lốp bánh xe.”
Trông thấy Huy Vũ lạnh lùng lẫn sát khí băng giá lại bất lực trước một bánh xe bị thủng, không tránh khỏi Thái Mi phải ôm miệng cười thầm. Cô biết những người bên dưới bất chấp nguy hiểm xuất hiện ở đây đều là vì cô. Nhưng bọn họ đã có thể kéo đến bản doanh của Chu gia đòi người mà vẫn có thể cuồng ngạo trở ra thì nguy hiểm nào lúc này có thể vây lấy bọn họ chứ? Tuy vừa rồi cô có chút động tâm, cũng từng đấu tranh tư tưởng lên tiếng gọi bọn họ, nhưng suy đi ngẫm lại vẫn là muốn bản thân mình được sống một cuộc sống bình yên. Thế nên cô vừa nhếch môi định lên tiếng gọi thì đã tự mình ngậm chặt.
Lặng nhìn bóng lưng Hạo Nhân, Dương Nhẫn và Thế Phong, lại nhìn sang Chí Khanh. Cuối cùng là dừng lại ở bóng lưng Huy Vũ, lần trước cô đã vuột mất bàn tay của hắn, xem như là định mệnh. Cô nhất định sẽ không quên hắn, không quên Chí Khanh và những gì cô đã trãi qua cùng với Long gia trong thời gian qua.
Đang lúc tâm tình đang bày ra là chuỗi luyến tiếc ly biệt thì phía trước nhánh cây lại có thứ gì đó tồn tại. Thái Mi tạm dừng tâm trạng mà tập trung nhìn vào nhánh cây có thân tròn nhẵn màu xanh lá vô cùng nổi bật.
Cảm giác không lành nhanh chóng dội về, Thái Mi hai mắt trợn trừng nhìn con rắn lục đang hướng cái đầu nhìn về phía cô. Không cảnh giác, không phòng ngự, cô lập tức hét toáng lên.
Áaaa…
Năm người Huy Vũ đang đi về phía chiếc xe lập tức dừng chân xoay người nhìn về phía tiếng hét. Đám tâm phúc chớp nhoáng đã cầm súng trên tay cảnh giác. Tình huống bất ngờ chỉ hai ba giây tiếng hét vẫn kéo dài, đang lúc mọi người không biết chuyện gì đang diễn ra thì có một vật thể từ trên cây rơi xuống.
Hà Thái Mi mà mọi người đang đổ công sức tìm kiếm lại từ trên trời rơi xuống ngay trước mắt bọn họ. Không, phải nói là từ trên cây rơi xuống, không nhẹ nhàng, không yên ắng, mà vội vã nằm dài ngay trên mặt đất. Điều này thật khiến cho đám đàn ông phải ngây ngô kinh hãi, chẳng hiểu là đang xảy ra chuyện gì.
Chuyện là vừa rồi khi ở trên cây, Thái Mi bị con rắn lục dọa cho một trận thần hồn nát thần tính, cô như quên mất bản thân mình đang tồn tại trong trạng thái nào liền vì tránh né con rắn mà lùi người về sau khiến bản thân không còn điểm tựa rơi ngay xuống dưới. Tiếp đất không mấy thuận lợi khiến cơ thể cô đập mạnh đau nhức toàn thân.
Dương Nhẫn trông thấy dáng vẻ như cá chết cạn của Thái Mi không tránh khỏi vừa kinh ngạc vừa hiếu kì thốt lên: “Hà Thái Mi?”
“Không phải là bị rơi máy bay chứ?” Thế Phong cũng nhếch mày ngờ ngệch.
Hạo Nhân thì nhíu mày như không tin vào mắt. Huy Vũ và Chí Khanh mặt không chuyển sắc nhưng từ đáy mắt có thể thấy được sự chuyển biến khác thường.
Đám tâm phúc lại càng không biết phải diễn tả làm sao, những khẩu súng trên tay cứ vậy mà vô thức lệch lạc sang đâu. Khóe môi Chris giật giật: “Cứ như tiên mắc đọa.”
Thái Mi toàn thân ê ẩm, mặt nhăn mày nhíu lom khom bò dậy thì con rắn lục lại vì sự khoáy động của cô trên cành cây khiến nó cũng sau đó theo cô mà rơi xuống. Không rơi thì thôi một khi đã rơi lại là rơi xuống ngay cánh tay của Thái Mi khiến cô kinh hãi hét toáng lên, hồn vía như lặn trôi đi đâu mà hốt hoảng chưa kịp đứng lên đã vội vội vàng vàng đưa hai cánh tay chóng đẩy chườn người về sau, miệng không ngừng la lối không thành lời: “Rắn… rắn…”
Con rắn lục ngay từ trên cành cây đã nhận định Thái Mi là đối tượng nguy hiểm, ngay khi rơi xuống mặt đất lại càng cho rằng cô chính là kẻ thù liền chườn người tấn công về phía cô.
“Rắn…” Người cứ lùi về sau la hét thất thanh, rắn cứ tiến về phía trước dùng răng nanh mổ tới. Thái Mi tâm trạng như rơi xuống vực thẫm nhìn tốc độ lao tới của con rắn lục đã sát xao với mình. Thì từ đâu một con dao bay tới, mũi dao sắc bén xuyên qua thân con rắn cấm chặt xuống nền đất. Lúc này Thái Mi mới có thể dừng người lại. Cơ thể vẫn ngồi trên nền đất nhìn con rắn bị cấm chặt trên mặt đất giãy giụa cho đến chết. Khoảng cách con rắn sát gần với cô nếu con dao kia không kịp thời bay tới có lẽ cô đã bị con rắn cắn trúng.
Lúc này Thái Mi mới có thể thở phào một cái nhẹ nhỏm, bàn tay đưa lên mặt lau đi mồ hôi ướt đẫm, miệng thầm thì: “Nguy hiểm thật!”
Sau vài giây đánh tan đi cơn sợ hãi Thái Mi mới dần khôi phục lại tâm trạng, nhìn con dao bên dưới vô cùng quen thuộc, đầu mày khẽ nhíu: “Đây chẳng phải là phi đao của Hạo Nhân sao?”
Thái Mi lập tức dựng lông gáy, cảm giác bị dòm ngó xâm nhập khiến toàn thân cô se lạnh. Cô quay mặt nhanh chóng chuyển hướng nhìn về phía bên cạnh. Không xa, không xa chính là đám người đen huyền đang hướng mắt nhìn về phía cô. Thái Mi nhìn quanh một lượt, đám người Chris thì người cười cười, người lắc đầu cất súng. Lại nhìn sang năm người Huy Vũ vẫn cứ nhìn cô, Thái Mi vẫn hai tay chóng về sau ngồi chễm chệ trên nền đất, tư thế quả thật càng ngẫm càng cảm thấy mất hết sỹ diện.
Nhìn thấy biểu hiện mất mặt đang không biết chui rút vào đâu của Thái Mi đang bày ra đó, Thế Phong không tránh khỏi phải lên tiếng: “Tôi lại không biết một nữ sát thủ lão luyện như cô có thể sợ rắn đấy!”
Dẹp ngay biểu cảm xấu hổ sang bên, Thái Mi ném đi cơn đau tức thì đứng lên, chuyển ngay tia nhìn sắc bén về phía kẻ buông lời miệt thị. Thấy Thế Phong ánh mắt mỉa mai xen lẫn ý cười, Thái Mi liền nhíu mày, nghiến răng thành lời: “Ai nói sát thủ không thể sợ rắn? Hà Thái Mi tôi đây…”
Thái Mi vừa đứng lên, vừa hùng hổ lớn tiếng tranh luận thì bất ngờ một thân hình cao lớn lao nhanh về phía cô. Ngay khi cô chưa kịp có phản ứng, thì vòng tay rộng lớn kia đã ôm chặt lấy cô.
Bị một cái ôm chặt không báo trước thình lình kéo đến khiến Thái Mi tức thời ngây ngô, tuy không thấy mặt nhưng chỉ với cái ôm cô liền nhận ra vòng tay ấm áp này chính là của Chí Khanh.
“Chí… Chí Khanh!” Thái Mi không ngờ rằng một con người lạnh lùng vô cảm như Chí Khanh lại có thể trước mặt bao nhiêu người bày ra dáng vẻ này.
Chí Khanh không lên tiếng, chỉ dùng cái ôm mạnh mẽ để nói lên hết tâm trạng hiện thời, vui mừng, lo lắng lẫn ngờ vực đủ thứ xen lẫn khiến lồng ngực của anh rộn ràng nhịp đập, toàn thân cũng bất giác khẽ run. Anh đang giữ chặt cô trong lòng nhưng lại luôn bất an lo sợ, chỉ sợ đôi cánh tay nới lỏng dù chỉ một chút, Hà Thái Mi sẽ lại một lần nữa vuột mất, vuột khỏi tầm bảo vệ của anh, mãi mãi không chạm vào được, mãi mãi không nhìn thấy được.
Cảm nhận rõ ràng nỗi lòng của Chí Khanh qua cái ôm chặt khiến cô như muốn nghẹt thở, hai hàng lông mày chậm rãi giản ra, ánh mắt ánh lên tia cười dịu dàng. Thầm nghĩ bản thân mình vừa rồi quá ích kĩ chỉ muốn trốn đi để có được cuộc sống như mong muốn mà để Chí Khanh phải lo lắng cho cô đến vậy.
Khóe môi nhợt nhạt của Thái Mi khẽ cong lên tia cười, tính nói với Chí Khanh điều gì đó liền tự chính cô nuốt lại. Vẫn đang trong vòng tay ấm áp của Chí Khanh, Thái Mi nhìn thấy Huy Vũ vẫn nguyên vị trí cũ đối diện nhìn cô. Đó vẫn là một con người bá khí, một gương mặt lạnh lùng, một ánh mắt lạnh lẽo, vẫn như trước kia, là một Long Huy Vũ kiêu ngạo ai nhìn cũng phải run sợ. Nhưng không hiểu vì sao chỉ với một dáng đứng cô độc kia, ánh nhìn của Huy Vũ nhìn cô trầm lặng đến mức tim cô run mạnh.
Thái Mi lập tức đẩy Chí Khanh ra khỏi người của cô, đối diện với ánh mắt khó hiểu của Chí Khanh đang nhìn, cô gượng gạo sao hồi lúng túng liền cười hì hì, đầu mày hơi nhăn: “Anh làm gì ôm em chặt vậy chứ? Sắp nghẹt thở chết rồi.”
Ban đầu bị đẩy ra bất ngờ, Chí Khanh còn không hiểu vì nguyên nhân gì, hóa ra là vì anh không kiềm chế được cảm xúc nên mới làm Thái Mi đau. Chí Khanh đưa tay chỉnh áo Thái Mi ngay ngắn lại, không chút lưu tình, môi cong ý cười lên tiếng vạch trần: “Em trốn bọn anh?”
Dẹp ngay kiểu cười quái gở, Thái Mi đanh mặt, thật thà lắc đầu: “Không có!”
“Không có?” Chí Khanh nhìn cô.
Thái Mi đưa ngón tay cọ cọ bên mũi, chẳng nghiêm túc mà nói: “Em trốn đám người Chu gia, thấy các anh tới vui mừng đến mức rơi từ trên cây xuống.”
Hạo Nhân không che dấu ý tứ cười cợt: “Vậy thì cảm ơn con rắn rồi, nếu không cô vẫn luôn lầm tưởng chúng tôi là Chu gia cứ vậy mà trốn mãi trên cây.”
Thái Mi đanh mặt, lườm mắt nhìn sang Hạo Nhân, người này rõ ràng là đang châm chọc cô.
“Về bản doanh!” Huy Vũ lạnh lùng nhã ra ba chữ, sau đó xoay người tiến về phía chiếc cadilac đầu tiên đã được thuộc hạ thay xong lốp bánh xe.
Ngước nhìn theo bóng lưng lạnh lẽo của Huy Vũ đang rời đi, tâm trạng của Thái Mi nhất thời lắng xuống, hắn như vậy mà không có gì nói với cô sao? Hạo Nhân nhạy bén nhìn thấy điểm khác thường trên nét mặt tái trắng của Thái Mi. Điều này càng khiến anh khẳng định một điều, khi hai người Huy Vũ và Thái Mi ở trên hòn đảo, rõ là đã có điều gì đó xảy ra mới khiến cả hai có chút khác thường như vậy.
Chí Khanh vò đầu Thái Mi, ôn nhu nói: “Tranh thủ về bản doanh, anh không yên tâm về vết thương của em.”
Thái Mi bất mãn hất tay Chí Khanh ra, không dám lớn giọng chỉ lẩm bẩm một mình. Chí Khanh thấy vậy khẽ cong môi cười đưa tay thúc Thái Mi rời đi.
“Có thể đảo ngược tình huống giết chết ba người đàn ông, rơi từ trên cao xuống vẫn còn mồm miệng hùng hổ thế thì vết thương có gì đáng ngại chứ? Chí Khanh cứ luôn lo lắng sinh ra quan trọng hóa vấn đề.” Thế Phong nhếch mày, bĩu môi không tán đồng ý kiến.
Thấy Chí Khanh đã đưa tay mở cửa, Thái Mi nhìn thấy Huy Vũ đã ngồi trong xe, tự lúc nào đã hai mắt nhìn cô chăm chú. Cô hơi khựng lại, cảm giác đối diện với hắn, dòng cảm xúc trong lòng luôn có nhiều chuyển biến khác lạ. Nói hưng phấn, nói vui mừng hoặc có thể nói bất an, cũng có chút gì đó ngượng khi đối diện. Chẳng hiểu đó là cảm xúc gì, cô đành nén lại mà chui vào trong.
Hàng loạt tiếng bom nổ vang vọng dồn dập liên hồi rơi vào tai, Thái Mi vẫn chưa ngồi vào xe kinh ngạc xoay người nhìn về nơi âm thanh truyền đến. Đó là lối mòn ngược hướng cô rời đi, là âm thanh phát ra từ bản doanh của Chu gia.
Thái Mi nhìn Chí Khanh, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Chí Khanh đáy mắt lóe lên tia sáng, khóe môi bày ra tia cười ngông cuồng, tùy tiện nói: “Bọn anh cho nổ bản doanh chính của Chu gia, xem như trả thù việc Chu Khắc Kiệt bắt em đi.”
“Nổ ư?” Thái Mi kéo dài giọng nói, môi nở nụ cười gượng gạo, nhưng ánh mắt bày ra là kiểu khó tin đến vô lý: “Bản doanh chính của Chu gia, anh nói nổ là nổ ư?”
Chí Khanh khẽ nghiêng đầu, ý cười nhạt trên gương mặt lạnh: “Nổ rồi!”
Âm thanh ầm vang vẫn vang dội trên không kéo dài mãi vẫn chưa chịu dứt, Thái Mi khóe môi giật giật, vẫn rất kinh hãi, mặt tím tái toát mồ hôi lạnh: “Các anh ngông cuồng quá rồi! Nhưng cũng rất ngầu!”
Đáp trả vẫn là tia cười như có như không của Chí Khanh: “Không cho nổ, em nghĩ Chu Khắc Kiệt sẽ dễ dàng để bọn anh nghênh ngang bước vào lại có thể kiêu ngạo bước ra mà không bị bất kì tổn thương nào sao?”
Thật chẳng đoán nổi đám người Huy Vũ đã dùng cách gì lại có thể ra vào bản doanh chính của Chu gia một cách đường hoàng chính chính. Nhưng ngẫm nghĩ bọn họ đều an toàn trở ra, cô cũng chẳng thắc mắc nhiều.
Nhưng sau đó, Thái Mi lại sầm mặt, lập tức chuyển tia nhìn lo lắng lẫn sốt ruột hướng Chí Khanh mà hỏi: “Bản doanh nổ rồi, vậy Chu Khắc Kiệt và Phương Hào Cường thì sao? Hai người họ thế nào rồi?”
Nghe hỏi, mặt Chí Khanh trở về trạng thái lạnh lùng vốn có, hai mắt bắn ra tia lửa giận: “Bắt em đi là bọn họ, em còn lo lắng?”
Bị một tia uy hiếp xâm nhập, thoáng chốc Thái Mi lạnh người, nhưng cô vẫn là rất lo lắng cho hai người kia. Cả hai người họ đều đối tốt với cô, chưa một lần đối xử tệ, nói cô không lo lắng cô sao có thể không lo.
“Vào trong!” Thấy Thái Mi cứ đứng lì với dáng vẻ bất an, Chí Khanh trầm giọng ra lệnh.
“Hai người đó không chết!”
Nghe thấy thanh âm lạnh lẽo vang thuộc, Thái Mi nhìn vào trong xe nhìn Huy Vũ. Hắn vẫn một bộ dạng ngạo nghễ ngồi ngay ngắn, không sát khí, không giận dữ, trầm lặng đến khác thường.
Nghe vậy, Thái Mi mới gật đầu, tự giác ngồi vào trong xe. Cô Biết Huy Vũ sẽ không gạt cô, hắn đã từng nói lời này, và cô càng hiểu rõ hắn hơn về điều này. Hắn tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không bao giờ gạt cô.
Chí Khanh không nấn lại ngồi ngay vào xe. Đoàn xe đen huyền lạnh lẽo cuồng ngạo dẫm nát đất đá trên đường, khí thế rời đi.
Chạy được một đoạn không xa, Thái Mi nhìn hai bên đường mòn máu tươi chảy khắp, nhiều thi thể nằm rãi rác, thoáng nhìn sơ đã thấy đến vài chục người. Tiếp tới là trong thấy mười chiếc xe đen khác đang đậu sẵn bên đường. Vừa đợi đoàn xe Huy Vũ chạy qua lập tức nối đuôi theo sau.
Không khó đoán mấy chục thi thể nằm phơi thay trên vũng máu của chính mình kia đều là thuộc hạ của Chu gia. Có lẽ là tri viện kéo tới hỗ trợ Chu Khắc Kiệt, đã bị Huy Vũ đoán được nên cho người mai phục sẵn.
Thái Mi thầm nuốt nước bọt, lấy hết can đảm nhìn sang người ngồi bên cạnh, hắn vẫn vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị. Cô hơi hơi gượng cười, thầm gọi: “Huy Vũ!”
Huy Vũ chuyển tia mắt nhìn sang Thái Mi, tim cô lập tức nhảy dựng.
Khóe miệng giật giật, lại một lần nữa Thái Mi gom hết tất cả sự can đảm của bản thân, nhẹ giọng hỏi: “Chu Khắc Kiệt và Phương Hào Cường…”
Huy Vũ sắc mặt lập tức thay đổi, vẻ mặt đầy tàn bạo, ánh mắt lạnh như băng chiếu thẳng vào mắt cô khiến cô như ăn phải đạn, nhanh chóng thay đổi kiểu từ: “Hai người họ… Ý tôi là anh nói hai người họ không chết. Tôi, tôi thật không biết là họ có bị thương hay không?”
Thái Mi vẫn còn nhớ rõ chuyện tối qua cô làm trái ý với hắn, còn ngắt luôn kết nối liên lạc, không biết hắn có vì chuyện đó mà ghi hận cô tới giờ không nữa?
Nhìn biểu cảm co đầu rụt cổ của Thái Mi, Huy Vũ lạnh lùng cười, trên mặt hiện lên vẻ tàn nhẫn: “Nếu em thấy hai người đó không chết là đáng tiếc, tôi lập tức cho người truy sát họ.”
“Không cần, không cần đâu!... Phá nhà của người ta như vậy đủ rồi. Không cần giết, không cần giết nữa…” Thái Mi toát mồ hôi lạnh, mày nhíu chặt nhưng khóe môi vẫn giả lả cười, hai bàn tay đưa lên vẫy ngang liên tục. Đừng nha, không nên đâu, vạn lần đừng vì chướng mắt cô mà thãm sát thêm nữa, tội danh này cô gánh không nổi.
Nghe vậy, Huy Vũ mới chậm rãi nhắm mắt.
Chí Khanh bật cười một cái, vẫn là có Thái Mi bên cạnh, anh mới thật sự cảm nhận được thế nào gọi là hạnh phúc.