Ba chiếc Cadillac nối đuôi nhau thông thả chạy trên đường phố. Hạo Nhân lái xe, phía sau là Chí Khanh và Phạm Long đang ngồi. Hạo Nhân nhìn vào gương chiếu hậu nhìn Chí Khanh và Phạm Long. Chí Khanh lạnh lùng vô cảm, Phạm Long điềm tỉnh dửng dưng. Không ai nói gì, bầu không khí trong xe trầm lặng lại bị phá vỡ bởi lời nói của Hạo Nhân: “Nghe cậu ta nhắc đến việc chiếc Ferrari không có trong bãi đậu xe, phải chăng là cô gái đó đã lái chiếc xe đó bỏ trốn?”
“Trước khi lái chiếc xe đó bỏ trốn, bọn họ đã ra tay với Thái Mi.” Không thay đổi ánh mắt cũng không hướng nhìn tới Hạo Nhân, Chí Khanh rõ ràng từng lời nói sang vấn đề khác nhưng cũng thừa nhận cho lời nói của Hạo Nhân là đúng.
Biết được Chí Khanh đang lo lắng không biết được vũng máu đó là của đối phương hay của Thái Mi, Hạo Nhân nói lời động viên: “Thân thủ của cô ta khá lợi hại lại rất quỷ kế thông minh, tớ tin chắc vũng máu đó không phải là của cô ta. Huống chi vũng máu khá nhiều, nếu là máu của cô ta, bị thương nặng như thế, đối phương có thể cho cô ta có cơ hội lái xe bỏ trốn sao?”
Chí Khanh cũng đoán được điều này, nhưng lòng anh ta không thể ổn định như những suy đoán của anh ta. Phạm Long điềm tĩnh suy luận: “Kẻ muốn giết cô ta có phải là đám người truy bắt cô ta trong khách sạn?”
“Cậu muốn nói đến người trong tổ chức sát thủ?” Hạo Nhân liền nhớ ra ngay lần đầu gặp Thái Mi cũng là khi cô đang bị đuổi bắt. Việc Thái Mi trốn khỏi tổ chức không ngờ lại khiến bọn họ hao tâm tổn sức truy cùng giết tận.
Chí Khanh lạnh lùng mở miệng: “Tổ chức sát thủ đã liên hợp với Hàn gia!”
Hạo Nhân bất ngờ nhìn vào gương chiếu hậu nhìn Chí Khanh. Thật khó tin, tổ chức sát thủ luôn làm việc đơn độc, sao lần này lại hợp tác với người trong giới hắc đạo. Cả Phạm Long cũng lóe lên ánh mắt ngờ vực mà nhìn Chí Khanh: “Sao cậu biết?”
Chí Khanh không nôn không vội, âm trầm lên tiếng: “Tớ đã đột nhập vào bản doanh của Hàn gia và nghe trộm được cuộc giao dịch hợp tác của hai bên.”
Hay tin Chí Khanh một mình xâm nhập vào địa bàn của đối phương, Phạm Long và Hạo Nhân không có biểu hiện bất ngờ hay lo lắng. Vì thực lực của đám người Chí Khanh muốn một mình đột nhập vào bản doanh của đối phương, tuy có mạo hiểm nhưng không đáng xem là nguy hiểm đối với họ. Huống chi bản doanh chính của Hàn gia lại ở Ma Cao, còn Hồng Kông này chỉ là một chi nhánh nhỏ. Một mình Chí Khanh đột nhập vào đó chỉ như chơi trò chơi điện tử của trẻ con.
Khi đám người Phạm Long điều tra về người đàn ông của Hàn gia nhằm hỏi tin tức về kẻ chủ mưu trong vụ nổ bom khách sạn Paradise, lúc đó Chí Khanh đang trên đường đưa Thái Mi về nhà. Đám người Phạm Long dự định trở về khách sạn sẽ nói tình hình cho Chí Khanh biết. Nhưng khi vừa vào đến khách sạn thì bị Huỳnh Lạc chận lại báo tin nhà của Thái Mi bị nổ. Vừa lúc Chí Khanh trở về nên cả hai bên chưa ai kịp kể cho nhau chuyện gì.
Trầm ngâm trong giây lát Phạm Long nói: “Nói vậy là cậu đã biết về kẻ chủ mưu trong vụ mất tích của Huy Vũ chính là Hàn gia và được sự sai khiến từ Chu gia?”
“Người đàn ông đó đã khai nhận với các cậu?” Chí Khanh dùng câu hỏi ngược lại để trả lời câu hỏi cho Phạm Long.
Hạo Nhân nghiến răng nghiến lợi khi nhắc đến Chu gia, kẻ thù không đội trời chung với Long gia của họ: “Không có sự chống lưng phía sau từ Chu gia, chỉ với một gia tộc nhỏ như Hàn gia dám đối đầu với Long gia chúng ta sao? Nhưng không ngờ là tổ chức sát thủ cũng bắt tay với bọn họ. Xem ra lần này, Chu gia muốn chơi với Long gia chúng ta đến cùng.”
“Tổ chức sát thủ không hợp tác với bất kì gia tộc nào trong giới đạo nào. Lần này bắt tay với Hàn gia, đồng nghĩa với việc quy thuận với Chu gia. Đánh bại Long gia, một phần lợi nhuận sẽ rơi vào tay tổ chức sát thủ, một phần khác có thể trả thù cậu trong việc cậu đã đánh ông ta trọng thương và làm nhục ông ta trước Trang gia giới Bạch đạo.” Xoay đầu sang bên nhìn Chí Khanh, Phạm Long nói một cách bình thản như không phải đang bàn về vấn đề sống chết hay hủy diệt của bất kì gia tộc nào.
Chí Khanh vẫn ánh mắt lạnh lùng vô cảm nhìn về phía trước, lấy sự im lặng thừa nhận cho suy luận của Phạm Long.
Hạo Nhân nhếch môi cười, cất lời nói: “Một tổ chức sát thủ quá nhỏ bé để trả thù chúng ta. Mẫn Vi cũng khôn khéo trong việc tìm chọn quyền trợ giúp từ Chu gia. Cũng khá thông minh chứ!” Nói đến đây Hạo Nhân mở rộng nụ cười hơn: “Càng thông minh càng trở nên ngu ngốc!”
Càng thông minh càng dễ hủy diệt chính mình. Một gia tộc Hàn gia hợp tác chịu sự điều khiển của Chu gia giết đám người bọn họ chưa đủ ngu ngốc hay sao mà giờ lại thêm một tổ chức sát thủ đặt chân vào. Chu gia thâm mưu hiểm độc như thế nào, lẽ nào bọn họ không biết. Còn hữu dụng thì còn sống, không còn hữu dụng giết chết không tha. Đối với Chu gia, Hàn gia hay tổ chức sát thủ chỉ như một con cờ điều khiển, khi cần thì dùng đến, không cần thì sẽ ném bỏ hay đúng hơn là lợi dụng cơ hội tiêu diệt hai bang hội này nhằm mục đích chiếm lấy địa bàn. Hàn Bá Nguyên và Mẫn Vi đúng là thông minh quá hóa ra ngu ngốc. Nghĩ tới điều này càng khiến Hạo Nhân phải mở nụ cười chế nhạo.
Phạm Long vốn điềm tĩnh cũng thêm vào một câu cho có vần điệu sôi động: “Với bộ não như thế thì gia tộc nhỏ cũng là gia tộc nhỏ, không thể nào phát triển lớn mạnh hơn được. Như thế nào mà Hàn Bá Nguyên và Mẫn Vi có thể duy trì được sự ổn định trong gia tộc và tổ chức của họ chứ?” Ánh mắt Phạm Long lóe lên tia xem thường khinh bỉ.
Chí Khanh không có thái độ bất thường nào ngoài sự lạnh lùng vô cảm, anh mở lời không cao không thấp nhưng lại như thanh kiếm giết người đầy máu tanh: “Mẫn Vi chịu trách nhiệm sẽ ra tay với chúng ta, Hàn Bá Nguyên truy tìm tung tích của Huy Vũ. Các cậu muốn để đám sát thủ đó chủ động đến nạp mạng hay đích thân chúng ta đến đưa tiễn bọn họ đến gặp Diêm Vương?”
Hạo Nhân mở miệng: “Cậu sẽ chủ động có đúng không?”
Không hiểu dụng ý câu hỏi của Hạo Nhân, Chí Khanh đưa mắt nhìn vào gương chiếu hậu nhìn thấy gương mặt Hạo Nhân nhìn thoáng qua mình rồi nhìn vào phía trước tập trung lái xe. Nhìn vào ánh mắt của Chí Khanh cũng như hiểu rõ tính của Chí Khanh. Hạo Nhân biết được Chí Khanh muốn hỏi đến điều gì, anh ta đành phải trả lời cho câu hỏi của chính mình: “Cô gái đó là bạn thân của Trang tiểu thư của Trang gia. Cô ta không muốn khách sạn Paradise phải bị tai tiếng. Vừa rồi chúng ta bí mật khách thuê phòng ra tay với người của Hàn Bá Nguyên cũng vì danh tiếng của Trang gia.”
Nếu lần này đợi cho đám người sát thủ chủ động đột kích bọn họ thì chẳng khác nào gây bất lợi cho khách sạn Paradise. Vừa rồi bí mật ra tay với đám người của Hàn Bá Nguyên một cách bí mật cũng vì ý muốn của Thái Mi. Hạo Nhân muốn biết mức độ quan tâm của Chí Khanh đến với cô gái sát thủ đã ẩn danh đó là như thế nào. Không nghe Chí Khanh trả lời, Hạo Nhân tiếp tục lời nói: “Cô gái đó không rõ ràng sống chết ở đâu? Không nghe cậu nhắc đến, cậu không muốn đi tìm cô ta sao?”
Những biểu hiện vừa qua của Chí Khanh với Thái Mi đều có chút khác lạ hơn với một Tô Chí Khanh lạnh lùng vô cảm mà đám Phạm Long từng biết. Chắc hẳn cô gái đó đã chiếm lấy một vị trí nào đó trong lòng Chí Khanh. Đó là vị trí nào, là thứ tình cảm nào, cô gái đó như thế nào mà có thể có được sự quan tâm của một người lạnh lùng vô cảm không hứng thú hay đúng hơn là phụ nữ đối với Chí Khanh chỉ là thứ vô vị lạt lẽo. Lẽ nào Chí Khanh đã có tình cảm với cô ta. Kông đúng, nếu là thích, thì sẽ không kết nghĩa làm anh em. Đến tận bây giờ, đám người Phạm Long vẫn không hiểu được suy nghĩ tâm tư của Chí Khanh về cô gái chỉ mới xuất hiện vài ngày đó.
Nghe Hạo Nhân hỏi Chí Khanh về vấn đề Chí Khanh có muốn đi tìm cô gái đó không. Đây cũng chính là vấn đề mà Phạm Long muốn hỏi mà chưa kịp hỏi. Phạm Long nhìn sang Chí Khanh, chờ đợi ý định của Chí Khanh, để có thể phần nào giải đáp được sự tò mò trong lòng anh ta. Đổi lấy sự chờ đợi của Phạm Long và Hạo Nhân là sự im lặng trầm tĩnh của Chí Khanh. Phạm Long và Hạo Nhân đưa mắt nhìn nhau gián tiếp qua gương chiếu hậu, ánh mắt hai người nhìn nhau như tự hỏi với nhau Chí Khanh đang suy tính điều gì?
“Tập trung vào việc tìm Huy Vũ là vấn đề cấp bách nhất của chúng ta.” Ngữ điệu bình thản chậm rãi từng chữ một từ miệng Chí Khanh nói ra đã đánh tan sự hoài nghi trong lòng Phạm Long và Hạo Nhân. Tập trung vào việc tìm Huy Vũ chính là mục đích xuất hiện của đám sáu người họ tại Hồng Kông này. Biết được Huy Vũ còn sống và đang bị thương nặng, lại đang bị người của Chu gia lẫn Hàn gia truy tìm tung tích. Nếu hai gia tộc đó tìm ra Long Huy Vũ trước đám sáu người bọn họ thì lần này có mười cái mạng Long Huy Vũ cũng khó mà thoát chết. Phạm Long và Hạo Nhân tin chắc Huy Vũ quan trọng như thế nào đối với bọn họ nói chung và Chí Khanh nói riêng. Nhưng câu nói vừa rồi của Chí Khanh khẳng định rằng Chí Khanh sẽ không đi tìm cô gái đó mà sẽ lao lực vào tìm kiếm Huy Vũ. Như thế đồng nghĩa với việc, Chí Khanh sẽ bỏ rơi sự sống chết của cô gái đó, dù sao đó cũng chỉ là một người vừa mới gặp trong thời gian vài ngày ngắn ngủi.
“Nhưng tổ chức sát thủ sẽ phải trả một cái giá thật đắt về việc dám động đến em gái kết nghĩa của tớ.” Lời nói đầy máu tanh từ miệng Chí Khanh nói ra như muốn phanh thây tất cả những người liên quan trong tổ chức sát thủ.
Phạm Long nhìn sang Chí Khanh, thì ra không phải là không quan tâm đến sự sống chết của cô gái đó mà vì Chí Khanh biết rõ việc nào quan trọng hơn, việc nào cần thiết giải quyết hơn. Không biết rõ cô gái đó nằm vị trí nào trong lòng Chí Khanh, nhưng có thể hiểu rõ, Chí Khanh có thể hy sinh cô gái đó nhưng tuyệt đối phải tìm cho bằng được Huy Vũ. Chuông điện thoại của Chí Khanh reng lên đã dừng lại những suy nghĩ trong đầu Phạm Long và Hạo Nhân.
Chí Khanh nghe máy cất lời lạnh lùng: “Chuyện gì?”
Từ đầu dây bên kia là Dương Nhẫn đang ngồi trong chiếc xe phía sau gọi đến, nghe thấy tiếng Chí Khanh, Dương Nhẫn cất lời: “Mẫn Vi muốn mở buổi tiệc tạ lỗi với cậu về việc lần trước tự ý xâm nhập vào phòng của cậu. Ông ta mời tất cả chúng ta. Cậu nghĩ thế nào?”
Phạm Long và Hạo Nhân không biết là ai đang gọi đến và nói gì với Chí Khanh, chỉ thấy khóe môi Chí Khanh nhếch lên lên nụ cười bí hiểm: “Nói với ông ta, tớ nhận lời!”. Nói xong, Chí Khanh tắt máy ngay, ánh mắt anh ta nảy lên ý cười chết chóc máu lạnh.
Thái Mi nằm lăn qua lăn lại trăn trở không ngủ được vì giường lạ cô không quen. Cô trùm kín tấm chăn phủ lấp đầu một hồi rồi lại tung ra với vẻ bực bội. Thật buồn ngủ, cô muốn ngủ. Quay sang nhìn chiếc giường bên cạnh, hắn đã ngủ say từ lúc nào. Hắn thật lợi hại, bất kì nơi đâu hắn cũng có thể ngủ dễ dàng vậy sao? Thái Mi ngồi dậy và bước xuống giường. Chịu thua thôi, cô vốn là người khó ngủ ở những nơi lạ chỗ.
Cô bỏ đi ra ngoài ban công và đứng hóng gió. Đứng từ tầng một nhìn ra biển, những cơn gió mát lạnh thổi ù ù giữa màn đêm tĩnh mịch. Từ trên cao nhìn xuống tựa hồ như ôn lại kỉ niệm thuở xa xưa, khóe mắt cô dần trở nên ảm đạm. Tay đưa lên nắm lấy sợi dây chuyền đeo trên cổ, cô lại nhớ về cậu bé xấu số năm xưa. Có bóng người vừa mới chạy thoáng qua ở phía dưới, Thái Mi nhanh xoay người núp vào bên cạnh trụ cột và lén đưa mắt nhìn xuống. Không phải một bóng người mà có rất nhiều người đang lén la lén lút rình rập xung quanh khách sạn. Thái Mi to tròn mắt khi nhận ra những người này chính là người trong tổ chức sát thủ. Thái Mi rùng mình, người trong tổ chức tìm đến đây nhanh hơn cô tưởng. Nhìn xuống dưới chỉ thấy năm sáu người, nhưng chắc chắc số người kéo đến vây lấy khách sạn này còn nhiều hơn. Biết đâu bọn họ đang trên đường tìm đến phòng của cô. Không do dự Thái Mi chạy vội vào bên trong, hắn đang ngủ trong phòng, nếu bọn họ nhìn hắn lầm thành cô, có khả năng hắn sẽ chết thế cô.
Trong căn phòng tối mờ chỉ thắp sáng ánh đèn ngủ mờ nhạt, hắn đang nằm nhắm mắt tựa như đang ngủ say. Đôi mắt đang nhắm của hắn dường như cử động nhưng vẫn nhắm ghì không mở, khóe môi của hắn hơi cong lên. Cạch. Tiếng mở cửa phát ra nhỏ đến mức nếu không để ý sẽ không thể nghe thấy được. Cánh cửa chậm rãi mở ra, bóng dáng hai người đàn ông trên tay với hai khẩu súng từ từ bước vào. Hai người đàn ông rón rén không tiếng động nhưng nhanh chân hướng về phía hai chiếc giường đặt gần nhau. Hai người đảo mắt nhìn lên chiếc giường mà hắn đang nằm, do phòng tối mờ nên hai người đàn ông này không nhận ra được là dáng nằm của nam hay nữ. Nhìn tới chiếc giường bên cạnh trống không, hai người nhìn nhau rồi lại nhìn xung quanh căn phòng vẫn không có ai khác. Một người đưa súng với ngón tay đặt sẵn còi từ từ bước tới phòng tắm kiểm tra. Người đàn ông đó trở ra, hướng mắt nhìn người đồng sự đang đứng đợi rồi lắc đầu ý nói không có ai khác trong phòng. Thông qua ánh mắt nhìn nhau, hai người quyết định ra tay với người đang nằm trên giường. Cả hai người tay đang cầm súng thủ thế sẵn sàng nhả đạn đang từng bước tiến về hắn.
Hắn vẫn đang nằm im bất động như đang chìm gặp trong mộng mị. Một khẩu súng đang dần dí về phía đầu của hắn, người đang cầm súng hơi bất ngờ khi nhìn thấy mặt hắn, không phải là Hà Thái Mi mà bọn họ cần giết. Bất ngờ hắn mở mắt nhìn thẳng vào người đàn ông đang hướng họng súng vào hắn. Đôi mắt vừa mở ra đã lóe lên tia lạnh lùng bá đạo. Người đàn ông chưa kịp phản ứng khi thấy hắn bất ngờ mở mắt, thì hắn vun chân đá mạnh vào cổ tay cầm súng của người đàn ông rồi bật nhanh người ngồi trên giường vun chân đá. Người đàn ông này cũng là một tay cao thủ, sau khi bị đá quăng mất súng, ông ta nhanh tay tung quyền và kịp thời ngăn chặn đòn đá của hắn. Hắn nhảy xuống giường và vun tay đấu với người đàn ông này.
Trong căn phòng tối mờ chỉ có chút ánh sáng đèn ngủ không hề gây khó khăn cho hai tay võ, ngược lại càng làm cho hai người hăng say đấu với nhau hơn. Người đàn ông còn lại tay vẫn cầm lấy khẩu súng không ngừng nhắm theo hướng của hắn. Nhưng đồng sự của ông ta đang đánh với hắn, vô tình cứ chắn lấy cơ thể của hắn nên ông ta không thể nhắm bắn được. Nhìn thấy đồng sự của mình đang dần thất thế và cứ nhận lấy đòn đánh chí mạng của hắn, ông ta lao vào và hổ trợ đồng sự của mình. Cả hai người đàn ông này đều là người được huấn luyện đặc biệt trong tổ chức, là cao thủ trong cao thủ. Hắn đang bị thương khá nặng nhưng đường đánh không hề yếu thế. Một tiếng crắc vang ra, là tiếng gãy xương cổ. Hắn đã đưa tay bóp gãy cổ người đàn ông vừa rồi bị hắn đá quăng súng.
Bụp. Tiếng súng vang ra, lọ hoa đặt trên bàn bị bắn vỡ tung. Người đàn ông còn lại nhân cơ hội nhìn thấy hắn bóp gãy cổ đồng sự của mình nên đã nhắm vào hắn mà bắn. Nhưng đạn bay không nhanh bằng thân thủ của hắn, hắn đã kịp thời tránh né sang bên, phản đòn tung cú đá chí mạng vào màng tang của người đàn ông, ông ta không kịp la đã ngã ạch xuống nằm bất động trên nền nhà. Hắn đứng im bên cạnh hai xác chết, từ trong bóng đêm mờ mịt ít ỏi ánh sáng đó lại lóe lên thứ ánh sáng sắc lạnh từ đôi mắt lạnh băng của hắn.
Từ bên ngoài phòng vọng vào tiếng đánh nhau. Không suy nghĩ hắn cũng biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì. Chắc chắn cô gái đó đang đánh nhau với những người trong tổ chức sát thủ.