Thái Mi đi qua nhiều khúc cua hồi lâu mới nhìn thấy được tòa nhà chính đang ở trước mắt. Cô liền bước tới thì lập tức bị cản bởi ba người đàn ông đang vô tình đi ngang qua. Nhìn thấy sự xuất hiện của một cô gái lạ mặt đang dáo dát nhìn quanh, ba người mặt mày dữ tợn, một người lớn tiếng quát: “Cô là ai?”
Thái Mi như không để tâm vào ba người đàn ông đang mang dáng vẻ uy hiếp cô mà chỉ chú tâm nhìn vào người đàn ông trước mắt, lên tiếng quát lạnh lùng: “Phương Hào Cường!”
Tiếng quát của Thái Mi còn lớn hơn cả tiếng quát vừa rồi của người đàn ông trước mặt khiến cả ba người phải giật mình kinh hãi. Cô ta dám trước mặt bọn họ, ngay tại địa bàn của Phương gia dám lớn giọng gọi tên thiếu gia, cô ta chán sống rồi chăng?
Phương Hào Cường vốn đi cùng người khác đang nói chuyện gì đó rất nghiêm túc. Hào Cường ngẩng đầu nhìn xem là ai cả gan dám gọi thẳng họ tên của anh ta thì đập ngay vào mắt là Thái Mi đang trừng mắt với anh ta.
“Hỗn láo, cô từ đâu ra dám gọi đích danh thiếu gia?” Người đàn ông trước mắt gương mặt vốn dữ tợn nhưng lúc này nhìn vào còn đáng sợ hơn bội phần. Ông ta vung tay sẵn sàng nện một cú đấm vào ngay mặt Thái Mi để trị tội kẻ ngông cuồng.
“Dừng tay!” Cú đấm lập tức dừng lại trên không trung, ba người đàn ông quay lại cúi đầu cung kính khi thấy Hào Cường đang đi tới.
Hào Cường dừng lại liếc đôi mắt đe dọa nhìn về phía người đàn ông vừa rồi định ra tay với Thái Mi: “Ai cho phép các người ra tay với cô gái này? Còn không mau xin lỗi Thái Mi.”
Người đàn ông sắc mặt lập tức trắng bệch. Theo như ông biết trong những ngày vừa qua, thiếu gia đã huy động một lực lượng lớn tìm kiếm cô gái tên Hà Thái Mi ở khắp nơi nhưng không thấy. Không biết cô ta trốn chui trốn nhủi trong hóc hẻm nào giờ lại mò mặt ra lại còn xuất hiện thình lình khiến ba người bọn ông tưởng kẻ gian đột nhập. Từ xưa đến nay thiếu gia chỉ chơi đùa không thật lòng với người phụ nữ nào nhưng dường như với cô gái tên Hà Thái Mi là rất thật lòng, nếu không thiếu gia sẽ không đích thân chạy đi tìm cô ta suốt mấy ngày liền.
Ba người đàn ông tự chấn tĩnh cơ thể đang run cầm cập xoay người lại cúi đầu trước Thái Mi, cất giọng nhỏ nhẹ chứa đựng sự sợ hãi: “Hà… Hà tiểu thư! Xin lỗi, chúng tôi không biết là Hà tiểu thư, xin tiểu thư tha lỗi tội mạo phạm vừa rồi của chúng tôi.”
Thái Mi không để mắt nhìn ba người trước mắt, cất giọng lạnh lùng: “Các anh biến đi!”
Ba người đàn ông không dám rời đi mà xoay người lại nhìn Hào Cường đợi lệnh với dáng điệu rụt rè sợ hãi. Vừa nhìn thấy Hào Cường hất mặt biểu ý đồng ý, ba người lập tức xoay người cúi đầu trước Thái Mi: “Đa tạ Hà tiểu thư tha tội.” Lời vừa dứt cả ba cúi đầu trước Hào Cường rồi bỏ đi nhanh ngay lập tức.
Thái Mi nhìn theo với ánh mắt không hài lòng. Người của Long gia dù bị đánh đến chết vẫn không lên tiếng cầu xin tha tội nhưng ba người vừa rồi lại như sói hóa thành thỏ, đúng là nhút nhát. Xem ra quy định Long gia hà khắc nhưng uy nghiêm, thể hiện rõ quyền quy của một gia tộc đứng đầu trên hắc đạo. Thật ra có điều này Thái Mi không biết, Hào Cường không phải là người biết dung tha thuộc hạ khi họ làm sai. Chỉ vì lần này ba người vừa rồi không làm sai mà người sai chính là Thái Mi, ai bảo cô tự ý xông vào đây, ba người đó cản cô chỉ vì đó là nhiệm vụ của họ.
Hào Cường đôi mắt sáng rực, gương mặt rạng cười nhìn Thái Mi: “Thái Mi, thời gian vừa qua cô trốn ở đâu, tôi tìm cô khắp nơi nhưng không thấy. Cô không bị thương ở đâu chứ?”
Thái Mi tiếp lời: “Xe tôi đâu?” Một câu ngắn gọn cắt ngang sự quan tâm từ Hào Cường. Cô đến đây không phải để nhận những lời lẽ này mà là đến để đòi lại xe.
Hào Cường dẹp ngay vẻ mặt hào hứng nhưng ánh mắt vẫn lộ rõ sự vui mừng: “Thái Mi, tôi quan tâm đến cô mà.”
Thái Mi liếc xéo Hào Cường, buông một câu lạnh lùng: “Xe của tôi, ai cho anh tự quyền rời đi?”
Trầm mặc một lúc, Hào Cường cất giọng âm trầm: “Căn nhà của cô nổ tung, tôi biết cô đã thoát được vụ nổ đó, nhưng đám người giết cô chắc chắn sẽ truy đuổi cô. Tôi đã cho người tìm cô khắp nơi nhưng không thấy, cô gây ra tội gì lại để người của tổ chức sát thủ truy giết cô vậy chứ?”
Hào Cường đã cho người điều tra kẻ gây ra vụ nổ tại nhà Thái Mi mới biết được đó là do tổ chức sát thủ làm ra. Nhưng người của anh ta lại không điều tra được nguyên nhân bên trong. Đối với Phương gia việc ra tay với tổ chức sát thủ không mấy khó khăn, Hào Cường tìm không thấy Thái Mi định kéo người đi tìm Mẫn Vi đòi người nhưng anh ta chưa kịp hành động đã nhận được tin tức Long gia trong một đêm đã tiêu diệt toàn bộ các chi nhánh lớn nhỏ của tổ chức sát thủ trên toàn thế giới. Manh mối tìm kiếm Thái Mi cũng dậm chân tại đó.
“Anh vẫn chưa cho tôi một lý do vì sao lại mang xe của tôi đi?” Thái Mi đột nhiên mở miệng cắt ngang dòng suy nghĩ của Hào Cường.
Hào Cường bày ra gương mặt tươi cười, anh ta trả lời: “Tôi không biết cô còn sống hay đã chết. Nhưng nếu cô còn sống bảo bối của cô cô nhất định sẽ quay lại tìm.”
Thái Mi lập tức trừng mắt với Hào Cường đang nhìn cô với vẻ mặt vui mừng đắc ý, xem ra việc cô dẫn mạng đến đây tìm xe đều nằm trong sự tính toán của anh ta. Thái Mi không mấy cáu giận khi biết bản thân cô đã trở thành cá lọt lưới, tuy cô không cần nhưng Hào Cường quan tâm đến cô cô cũng không phản đối. Có thêm một người bạn tốt hơn nhiều việc có thêm một kẻ thù mặc dù cô chẳng mong muốn có một người bạn phiền phức như Phương Hào Cường.
“Tôi đã đến, anh trả xe lại cho tôi được rồi chứ?”
Hào Cường biểu lộ sự thất vọng: “Thái Mi, cô đừng làm cho tôi thất vọng chứ? Không nễ tình tôi vì lo cho cô chạy đi tìm kiếm cô khắp nơi thì cũng phải nghĩ đến những bảo bối của cô những ngày qua đều do tôi chăm sóc. Công sức tôi bỏ ra, lẽ nào không đáng nhận được một lời cảm kích từ cô sao?”
Nhìn vẻ mặt khó coi của Hào Cường, đáy mắt Thái Mi ánh lên tia cười: “Tôi không nhờ. Việc anh bảo quản xe giúp tôi tôi sẽ trả tiền cho anh. Bây giờ tôi muốn có xe.” Cô đã từng mở miệng cầu cứu anh ta hay nhờ anh ta trông chừng bảo bối của cô sao. Là anh ta tự can thiệp giờ còn làm mất thời gian của cô, muốn cô cảm kích gì không biết nữa.
Hào Cường khổ sở: “Tiền không giải quyết được vấn đề.”
Thái Mi nghe thấy liền hỏi: “Vậy vấn đề cần giải quyết là gì?”
Khóe miệng Hào Cường bất giác giật giật, anh ta nói chuyện với cô suốt cả buổi thì ra không lọt vào tai cô câu nào. Đang tự cười thưởng cho mình dường như bỏ tâm huyết như vậy đối với một cô gái ngốc như Thái Mi vẫn chưa đủ, thì đập vào mắt Hào Cường là những vết thâm dài tuy chỉ mang màu hồng nhạt nhưng với loại người như Hào Cường nhìn qua đã biết đó là vết roi để lại. Tức thì gương mặt tối sầm, dáng vẻ ung dung cười khổ lập tức biến mất mà thay vào đó là sự quan tâm tuyệt đối. Anh ta vội nắm lấy cánh tay của Thái Mi nhìn cô cất giọng hỏi: “Cô bị đánh sao?”
Thái Mi giật mạnh tay ra khỏi bàn tay của Hào Cường: “Bom nổ còn không giết được tôi, những thứ này không là gì cả.” Cô xoa xoa nơi vết thâm roi để lại, anh ta nắm chặt tay cô làm gì chứ, làm cô đau quá.
Hào Cường đưa mắt quan sát khắp người Thái Mi, nhìn dáng vẻ linh hoạt của cô xem ra sau vài ngày tổ chức sát thủ bị tiêu diệt thì đó là thời gian cô dưỡng thương. Hào Cường trong lòng cảm thấy đau xót, nếu lúc đó anh ta quan tâm để mắt đến cô nhiều hơn thì cô có lẽ sẽ không phải một phen đối mặt với sự sống cái chết.
“Nhà cô bị nổ rồi, bây giờ cô tính thế nào? Cô không thể cùng một lúc mang đi nhiều chiếc xe như vậy?” Hào Cường nhanh chóng đổi đề tài, nếu Thái Mi không muốn anh ta nhắc đến những chuyện đã qua của cô thì anh ta nên hỏi đến chuyện hiện tại. Dù sao hiện tại vẫn là tất cả, là thời điểm chính đáng để anh ta theo đuổi cô.
Thái Mi trầm ngâm một lát liền nói: “Tôi không cần nhà. Nếu anh đã tính dùm tôi như vậy, được thôi, vậy tôi chỉ lấy một chiếc, những chiếc còn lại nhờ anh bảo quản giúp. OK!” Cô không muốn giao bảo bối của cô cho ai khác bảo quản. Nhưng Hào Cường nói đúng, cô liền một lúc không thể di chuyển cả sáu chiếc xe, huống chi cô mang đi rồi cũng không biết mang cất vào đâu. Nếu Hào Cường đã có thiện ý, thì để Phương gia trở thành bãi đậu xe của cô, như vậy rất tốt, cô rất vừa lòng với quyết định này.
Thái Mi gương mặt tươi cười: “Được rồi, bây giờ anh cho người dẫn tôi đi nhận xe.” Nói rồi Thái Mi bỏ đi một mạch, hoàn toàn không để tâm đến việc Hào Cường có đồng ý hay không.
Hào Cường quay đầu làm ra vẻ mặt sững sốt trước sự bỏ đi tuyệt tình của Thái Mi. Từ xưa đến nay chỉ có anh ta là người quay lưng đi trước làm gì có chuyện có một cô gái lại dứt khoát với anh ta như Thái Mi. Thì ra cái cảm giác bị người ta xem như thừa thải là thế này, có vẻ như anh ta đang dần trả giá với những tháng ngày đào hoa. Hào Cường ngao ngán đưa tay gãi đầu, đối với một cô gái ngốc nghếch và bất cần như Thái Mi, thời gian sắp tới có lẽ anh ta sẽ phải tốn nhiều tâm tư mới có được trái tim của cô nàng.
“Em thích cô gái đó?” Một giọng nói đều đều từ phía sau vọng đến.
Hào Cường xoay người nhìn người đang đi tới, đó là người có gương mặt giống hệt với Long Huy Vũ: “Tiếc là cô ta không hiểu thế nào là thích?”
Người đàn ông đưa mắt nhìn theo dáng người bỏ đi của Thái Mi: “Chỉ cần em thích em vẫn có thể chiếm đoạt.”
Hào Cường lắc đầu: “Thái Mi không giống như những người phụ nữ khác. Cô ấy không thích quyền lực chỉ yêu thích tự do. Cái em cần không phải là thân xác mà là trái tim của cô ấy.”
Những người phụ nữ mà Hào Cường từng gặp qua, họ vây lấy anh ta, bày ra đủ trò để anh ta chú ý tất cả cũng chỉ bởi quyền lực và danh tiếng của Phương gia. Tất nhiên Hào Cường tin tưởng một điều một phần trong số nguyên nhân đó là vì anh ta đẹp trai. Nhưng cái cô nàng Thái Mi đó không biết trái tim và đầu ốc cô ta có đặc biệt hơn người hay không lại không hề để anh ta vào mắt mặc dù anh ta đã chủ động với cô rất nhiều lần. Nhưng ác thay chính vì điểm bất cần chẳng xem anh ta ra gì của Thái Mi lại khiến anh ta say mê cô mới chết.
Người đàn ông nhếch môi cười: “Nói vậy là em bỏ cuộc.”
Hào Cường lườm mắt với người đối diện: “Anh như thế nào lại nhìn thấy ý định đó từ em?” Nói rồi anh ta nhoẻn môi cười nói tiếp: “Nếu bây giờ có thể em sẽ tóm lấy cô ấy không để cô ấy rời đi. Nhưng em hiểu Thái Mi, cô ấy thích tự do chán ghét sự ràng buột. Thời gian còn dài em nhất định sẽ khiến cô ấy phải toàn tâm toàn ý đến bên em.”
Gương mặt tao nhã thoáng chốc hiện ra tia cười như có như không, người đàn ông có gương mặt giống Long Huy Vũ đáy mắt ánh lên tia lạnh lẽo, như không đồng tình với lời Hào Cường vừa nói nhưng anh ta không lên tiếng phản đối.