Xe chở ba người Huy Vũ sau khi tiêu diệt hết đám người truy sát, bọn họ không đi đến buổi họp đơn giản chỉ với lý do bị tấn công bất ngờ, buổi họp rời lại sáng mai.
“Bây giờ bọn họ đang lo lắng.” Hạo Nhân lên tiếng, trên miệng từ tốn nhả ra nụ cười thỏa mãn.
Dương Nhẫn ngồi cạnh cũng tươi cười tiếp lời: “Tất nhiên, không giết được chúng ta. Bây giờ ngược lại là đang lo sợ chúng ta điều tra tới bọn họ chính là những người chủ mưu trong trận truy sát chúng ta lần này. Đang đau đầu cân nhắc không biết phải xóa sạch bằng chứng thế nào mới là an toàn tuyệt đối.” Chẳng phải là sắp xếp chu toàn để giết cho bằng được năm người bọn họ. Đúng là ngu ngốc, biết lập kế hoạch nhưng lại không biết nghĩ đến đường lui. Xem ra, hiện tại bọn họ cũng chỉ còn biết một con đường là liều mạng, dù sao thì đám nhà lãnh đạo đó vẫn tin rằng kế hoạch của bọn họ không sớm thì muộn cũng sẽ thành công như mong đợi.
Bùm… Một tiếng nổ vang ra cực lớn. Ba người Huy Vũ ngồi trong xe chính xoay người nhìn về phía sau. Một trong ba chiếc xe hộ tống bọn họ đã nổ tung.
Dương Nhẫn nhíu mày: “Đúng thật là quyết giết bằng được chúng ta. Bọn họ lại cho tóp khác tới.”
“Lần này dùng tới bom nổ, bọn họ không tiếc hy sinh mạng sống người dân sao?” Hạo Nhân tỏ vẻ không hài lòng. Long gia dù thủ đoạn đến mấy nhưng tuyệt đối luôn chú trọng đến an toàn của thuộc hạ. Chính quyền Ả Rập vì muốn thống nhất Ghawar không tiếc rẻ sinh mạng người dân. Bọn họ đúng thật vì lợi ích mà bất chấp tất cả.
“Chạy thẳng về phía trước.” Huy Vũ không thay đổi sắc mặt, hắn lạnh giọng ra lệnh. Nhìn vào gương chiếu hậu, Huy Vũ nhìn thấy một đoàn xe đang đuổi theo họ từ phía sau. Chiếc xe mui trần chứa người đàn ông đang vác khẩu đại pháo hướng về phía bọn họ mà bắn.
Chiếc xe theo lệnh Huy Vũ gia tăng tốc độ lao nhanh về phía trước. Chiếc Cadillac giả mạo đằng sau cùng với hai chiếc xe còn lại nhanh chóng đuổi theo. Những người trong xe đưa tay cầm súng ra ngoài liên tục bắn trả.
Xe chở ba người Huy Vũ liền rẽ bánh lái lách sang bên vừa lúc với quả bom từ quả đại pháo bắn tới. Hai chiếc xe của người dân đang lúc hoản loạn chạy trốn thì hai chiếc vốn đi trước xe của ba người Huy Vũ không thể tránh né đã lãnh trọn quả bom lập tức nổ tung.
Đoàn xe bốn chiếc chạy vòng qua đóng lửa từ hai chiếc xe vừa mới bị nổ rồi tiếp tục phóng thẳng về phía trước. Huy Vũ nhíu mày, hắn lấy khẩu súng lục ra từ trong áo, không nói một lời chòm nửa thân người ra ngoài xe. Chỉ nhắm duy nhất một mục tiêu, ngay khi người đàn ông vác khẩu đại pháo định tiếp tục bắn thì viên đạn từ khẩu súng của Huy Vũ bay ra cấm thẳng vào mi tâm người đàn ông đó. Khẩu đại pháo rơi xuống, ông ta ngã ngữa ngay tức khắc.
Huy Vũ rút người lại vào bên trong, trầm giọng lên tiếng: “Đây không phải tác phong của người Ả Rập.”
Dương Nhẫn liền quay sang nhìn Huy Vũ: “Ở đây còn có kẻ khác muốn giết chúng ta. Bọn họ là ai?”
“Hỏa lực mạnh, truy sát cùng liệt thế này, ngoại trừ kẻ thù không đội trời chung với chúng ta thì còn ai khác có được khả năng này.” Hạo Nhân ngồi cạnh lạnh nhạt cất lời.
Dương Nhẫn siết chặt bàn tay thành quyền, ánh mắt lóe lên chút hoang mang: “Bọn họ muốn phá kế hoạch của chúng ta? Chết tiệt, Chu gia lại dở đến thủ đoạn này.”
Chu gia là gia tộc hắc đạo có thế lực vô cùng lớn mạnh. Chỉ nói tới thời gian tồn tại cũng đã vượt hơn trăm năm. Bọn họ cũng là nhà chế tạo vũ khí như Long gia, nhưng khác với Long gia một điều. Long gia còn có thêm nghề dầu hỏa, Chu gia lại chuyên tâm vào thuốc phiện. Ngoại trừ lĩnh vực chế tạo vũ khí và địa bàn thì hai bên luôn xung đột. Nhưng với hai nghề riêng này hầu như không ai dính dáng đến ai. Nay Chu gia lại xen vào chuyện dầu mỏ, cũng đủ thấy rõ một điều bọn họ đang lo sợ thế lực của Long gia ngày càng bành trướng. Nếu Long gia nắm được Ghawar, làm chủ OPEC, sau đó từng bước thống trị luôn ngành dầu mỏ thế giới vậy chẳng phải Chu gia bọn họ sẽ trở nên thiệt thòi. Thế nên ngay từ đầu tốt nhất là nên ra tay ngăn cản mầm họa này. Huống chi đám người Huy Vũ đang có mặt ở đây, Damman dù nhân lực Long gia khá nhiều nhưng lúc này bọn họ không cảnh giác đến Chu gia chỉ chú tâm vào người Ả Rập. Thế nên nắm bắt được điều này, Chu gia liền huy động lực lượng không ít xâm nhập vào Damman truy giết đám người Huy Vũ.
Đúng thật đám người Huy Vũ đã chủ quan khinh địch, không đề phòng Chu gia lại chơi xấu dở thủ đoạn.
“Tiêu diệt tất cả!” Huy Vũ lạnh lùng ra lệnh. Rất may trong xe của bọn họ đều chuẩn bị nhiều loại vũ khí để đối phó với đám người Ả Rập. Vừa rồi bọn họ không lôi những thứ vũ khí hạng nặng ra dùng chỉ vì muốn qua mặt đám người Ả Rập, vờ vịt bị tấn công bất ngờ nên mới giả ngây ngô chạy vòng vòng. Nhưng người Ả Rập bọn họ vừa mới chơi đùa xong. Lần này đối thủ thật sự đang đuổi phía sau, bọn họ là nên thật lòng đáp trả.
Lệnh từ Huy Vũ thông qua máy đeo tai, những người bên trong ba chiếc xe phía sau lập tức vâng dạ. Mui của hai chiếc xe hộ tống dần được thu lại. Hai khẩu đại pháo vừa hiện ra nhắm thẳng những chiếc xe của Chu gia. Động tác nhanh gọn dứt khoát và thuần phục. Hai quả bom từ hai khẩu đại pháo được bắn ra đồng nhất hướng thẳng vào trung tâm đoàn xe. Một quả bom đã là một chấn động dữ dội, hai quả bom cùng một lúc tạo ra thứ âm thanh vang dội đất trời. Những chiếc xe của Chu gia bị văng lên cao sau đó rơi xuống nền đất nhựa với những mảnh vỡ không lành lặn. Ngọn lửa khổng lồ bốc cháy ngùn ngụt, như chính sức nóng từ sa mạc khiến người đứng gần cũng có cảm giác như bị thiêu đốt.
Hạo Nhân trầm tĩnh, cất giọng ra lệnh: “Lập tức trở về bản doanh. Chú ý tình hình xung quanh.”
Đoàn xe bốn chiếc lại tiếp tục chạy về phía trước, không phải nhàn rỗi thong dong mà là gấp rút tốc độ. Chu gia ra tay sẽ không chịu thất bại dễ dàng. Còn bên ngoài là còn nguy hiểm, trở về bản doanh mới thực sự an toàn.
Vừa mới chạy được một đoạn đường khá xa, tiếng trực thăng từ trên không trung rầm rộ kéo tới. Hai chiếc trực thăng bay lượn trên không trung nhắm súng bắn vào đoàn xe đám người Huy Vũ. Xe bọc thép dù là lớp bọc chắn đạn an toàn nhưng với khẩu súng hạng nặng kia tuyệt đối rất nhanh sẽ phá hủy xe của bọn họ. Bốn chiếc xe vẫn lao nhanh về phía trước. Thuộc hạ Long gia ngồi trên xe mui trần hướng họng súng bắn trả hai chiếc trực thăng.
Bùm… chiếc Cadillac nổ tung. Ba người Huy Vũ ngồi trong nhìn vào gương chiếu hậu thấy rõ chiếc xe giả mạo nổ tung đang cuộn trào ngọn lửa. Rất may đó là xe giả mạo, nếu không thì Chí Khanh, Thế Phong và Thái Mi e là mạng sống khó giữ.
Ngay khi chiếc Cadillac nổ tung không lâu, khẩu đại pháo được một thuộc hạ Long gia điều khiển sau nhiều lần bắn hụt nay cũng bắn trúng một chiếc trực thăng. Chiếc trực thăng nổ trên không trung, như pháo hoa nở rộ bắn ngay những mảnh vụn bay ra tứ phía.
Đường phố lúc này chỉ còn lại duy nhất ba chiếc xe của đám người Huy Vũ là đang tốc độ tháo chạy. Người dân sợ hãi vốn đã từ lâu bỏ của chạy lấy người. Xe bọn họ để lại đó, còn bọn họ thì tự mình thoát thân.
Trên không trung còn lại một chiếc trực thăng vẫn bám riết ba chiếc xe của Huy Vũ. Trên bắn xuống, dưới bắn lên, chính vì cả hai cùng đang di chuyển với tốc độ nhanh thế nên những viên đạn bắn ra hầu như không trúng đối phương.
“Bọn họ lại kéo tới!” Dương Nhẫn nhíu chặt hai đầu lông mày nhìn về phía đoàn xe sáu chiếc đang kéo tới. Trên mỗi chiếc xe hầu như đều có đại pháo.
Không cần đợi lệnh, hai chiếc xe mui trần phía sau tự biết tính toán. Một chiếc chú tâm vào chiếc trực thăng bên trên, một chiếc định thần xoay nồng súng về phía sau bắn trả đám người đuổi tới. Ba người Huy Vũ lúc này không thể nhàn rỗi để thuộc hạ hành động mà đích thân ba người ra tay.
Bên trong xe ngoại trừ người lái xe tập trung vào việc lái xe. Thì ba người Huy Vũ cũng lần lượt cầm súng trong tay. Tấm kính cửa bên cạnh dần tuột xuống, Huy Vũ lại chòm nửa thân người ra ngoài hướng súng bắn về đoàn xe phía sau. Hạo Nhân và Dương Nhẫn ngồi sau liền mở hai cánh cửa hai bên ra. Cả hai người một tay bám chặt vào xe, một tay cầm súng cùng Huy Vũ bắn giết đối phương.
Tiếng đạn liên tục vang ra, tiếng bom nổ lâu lâu cũng nổ ra ầm ầm. Bắn giết, sống chết chỉ là chuyện trước mắt.
Chiếc xe mui trần không kịp thời tránh quả bom lập tức nổ tung. Chỉ còn lại một chiếc mui trần vẫn kịch liệt bắn trả và bám sát theo sau xe Huy Vũ.
“Nhảy!” Huy Vũ lớn tiếng quát. Cánh cửa xe tức thì được mở ra, hắn cùng với Hạo Nhân và Dương Nhẫn đang ngồi sau lập tức nhảy ra khỏi xe. Qủa bom từ phía trên trực thăng bắn xuống nổ tung chiếc Cadillac, mảnh vụn bay ra tứ phía. Ba người Huy Vũ cùng với tài xế xe nằm dài trên nền đất, những mảnh vụn của chiếc xe lần lượt rơi xuống nền đất. Cũng may Huy Vũ kịp thời tinh mắt nhận thấy quả bom đang bay về phía họ nên mới kịp thời bỏ xe thoát thân.
Chiếc mui trần nhìn thấy xe của ba vị thiếu gia nổ tung liền lập tức dừng xe. Nhìn thấy ba vị thiếu gia đang lom khom ngồi dậy cùng với tài xế xe, những người ngồi trong chiếc mui trần thở phào nhẹ nhỏm. Thuộc hạ Long gia đều là người trung thành, bọn họ sẵn sàng chết nhưng tuyệt đối không muốn lão đại và bảy vị thiếu gia gặp nguy hiểm. Dù hiện tại chỉ còn biết dựa vào khẩu đại pháo trên tay họ để đối phó với chiếc trực thăng bên trên và cả tóp xe phía dưới, bọn họ cũng phải bảo vệ bằng được ba vị thiếu gia đến cùng.
“Chuyện gì thế này, đó chẳng phải là xe của Chí Khanh?” Dương Nhẫn cả kinh nhìn về chiếc xe ở phía trước đang chạy tới.
Hạo Nhân như không tin vào mắt mình nhìn chiếc Cadillac cùng với bốn chiếc xe khác đang chạy tới. Anh ta ngờ vực quay sang nhìn Huy Vũ: “Chí Khanh và Thế Phong lẽ ra đang ngồi máy bay tại sao lại xuất hiện ở đây?”
Huy Vũ nhíu mày, hắn cũng không biết chuyện là thế nào.
Ngồi bên trong xe, Thái Mi hậm hực thắng xe lại ngay trước bốn người Huy Vũ đang đứng nhìn tới. Vừa rồi cô nghe thấy tiếng súng nổ kịch liệt, cô rõ ràng đã rẽ xe chạy sang hướng khác. Nhưng chết tiệt thay cô không biết đường đi ở đây, chạy vòng vòng một hồi cũng chạm trán đám người xui xẻo này. Bực tức tự trách bản thân, cô cau có lẩm nhẩm một mình: “Đúng là chạy trời không tránh khỏi nắng.” Cô vừa mới cùng Thừa Ân thoát chết bởi đám người bắt cóc giờ lại phải đối diện với màng nguy hiểm mới.
Thừa Ân quay sang nhìn Thái Mi: “Hay là mình quay đầu xe chạy đi?” Thừa Ân vốn không thích hắc đạo, Long gia cô càng không thích. Vừa rồi thuộc hạ Long gia cứu cô cô rất cảm kích, nhưng giờ lại dính liếu vào cuộc bắn giết của bọn họ thì cô chỉ muốn lập tức biến mất khỏi đây.
Bốn chiếc xe theo sau xe Thái Mi cũng dừng lại sau đó. Vừa nhìn thấy ba vị thiếu gia đang đứng phía trước trong một hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm. Bọn họ không hiểu chuyện gì nhưng cũng lập tức bước ra khỏi xe bảo vệ ba người Huy Vũ. Cùng với chiếc xe mui trần bắt tay bắn về phía kẻ thù.
Bảy chiếc xe vừa nhìn thấy đám người Huy Vũ có tri viện, lại là số người không ít đang chận đường đối đầu với họ. Bảy chiếc xe không chạy tới tiếp mà dừng lại, người bên trong xe cũng chòm người ra bắn trả.
“Xảy ra chuyện gì?” Huy Vũ lạnh giọng lên tiếng hỏi, hắn muốn biết tại sao Chí Khanh và Thế Phong lại đến đây.
Người thuộc hạ đứng cạnh bảo vệ liền lên tiếng trả lời: “Thiếu gia, Hà tiểu thư xảy ra chuyện nên Tô nhị thiếu lệnh chúng tôi đi theo bảo vệ.” Dứt lời ông liền bắn về phía những chiếc xe phía trước.
Hà Thái Mi, cô ta đi cùng Chí Khanh thì gặp nguy hiểm gì? Hạo Nhân tỏ vẻ hiếu kì. Huy Vũ nghe xong lập tức hỏi tiếp: “Vậy còn Chí Khanh và Thế Phong?”
Người thuộc hạ vừa bắn vừa trả lời: “Tô nhị thiếu và Thẫm Thất thiếu vẫn theo kế hoạch, hai vị thiếu gia hiện đang bay khỏi lãnh địa Ả Rập.”
Huy Vũ vốn đang lo lắng không biết tại sao Chí Khanh và Thế Phong trở lại đây. Nếu vậy thì kế hoạch bọn họ bày ra chẳng phải công cóc. Nhưng may ra là không phải, kế hoạch của bọn họ vẫn là đang tiến hành thuận lợi. Ngay khi hắn thấy chiếc Cadillac phía trước có ý định chạy đi, hắn bước nhanh vài bước lên phía trước chận đầu chiếc xe.
Thái Mi vốn định làm theo lời Thừa Ân, âm thầm rời khỏi nơi này nhưng hành động chận xe của Huy Vũ khiến Thái Mi giật mình, cô liền thắng xe lại.
Thừa Ân nhìn vào gương mặt lạnh lẽo của Huy Vũ khiến cô bất giác sởn gai ốc, chậm rãi cô lên tiếng hỏi: “Anh ta đang muốn làm gì?”
Thái Mi cũng không biết Huy Vũ đang muốn làm gì. Nhưng cô không cần biết, cô chỉ muốn tránh xa hắn.
Huy Vũ bước sang bên hong xe mở ngay cánh cửa ra, hắn lạnh lùng đưa mắt nhìn Thừa Ân, cất giọng ra lệnh: “Ngồi phía sau.”
Nhìn vào đôi mắt sâu thẵm tột cùng là sát khí lan tỏa từ người Huy Vũ đang dán chặt vào mình. Thừa Ân không biết người đàn ông này là ai, nhưng chỉ với một tia nhìn từ hắn đủ để chân tay của cô bủn rủn rã rời. Không hiểu thế nào, nhưng có lẽ vì sợ hãi, Thừa Ân run rẫy tay chân luống cuống xoay người lại chui ra dãy ghế sau mà ngồi theo như lời hắn. Thấy Thừa Ân ngoan ngoãn nghe lời, Huy Vũ không nói thêm lời nào chui thẳng vào xe ngồi ngay bên cạnh Thái Mi.
Thái Mi mắt to mắt tròn nhìn Huy Vũ: “Chuyện gì thế này?”
Ngay khi câu hỏi cô đặt ra, Hạo Nhân và Dương Nhẫn cũng mở ngay cửa xe ngồi vào. Hai người ngồi hai bên cạnh cửa để Thừa Ân ngồi giữa họ. Nhìn tình hình này, Thái Mi như phát hỏa, cô vội lên tiếng quát: “Ai cho các anh ngồi vào xe của tôi?”
“Đây là xe của tôi!” Huy Vũ không tỏ vẻ kích động trước lời quát mắng của Thái Mi, hắn dường như đoán biết được cô sẽ làm um sùm chuyện này. Hắn chỉ tùy miệng giải thích. Đây không phải là xe của cô, đây là xe của Chí Khanh thì cũng là xe của hắn. Cô không có quyền đuổi hắn ra ngoài.