Editor: Nhan
Beta: Panpanni
"Cô nương biết người này?" Mục Hàn nheo mắt lại, lướt qua một vòng phong mang.
Vị sư phụ sau lưng cô kia rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại đem hắn tra được cẩn thận như vậy.
"Không biết, chỉ là nghe nói qua."
Khúc Yên không có chút gánh nặng nào trong lòng đem chức vị sư phụ giao cho hệ thống, "Sư phụ ta từng nói, trên đời này, người có thể so với thần y Hoa Đà là thần y Ngưng Uyên đứng đầu Yến quốc.
Ngưng uyên có đồ đệ môn hạ đông đảo, nhưng duy chỉ có nữ nhi ruột thịt của hắn Hồng Tang có thiên phú cao nhất.
Trán Hồng Tang cô nương có bớt màu đỏ hồng, không khó nhận ra."
"Như thế có thể nói, cô nương và sư phụ cô không phải người Yến quốc." Hồng Tang xen vào nói.
"Ừm, không phải người Yến quốc, cũng không phải người Bắc triều." Khúc Yên trả lời.
"Là người Lương quốc? Hay là người Trần quốc?" Hồng Tang phòng bị nhìn cô chằm chằm.
"Đều không phải." Khúc Yên không để ý tới cô ta, quay đầu nói với Mục Hàn, "Sư phụ ta là cao nhân ngoại thế, không giao thiệp với Trung Nguyên."
Trung Nguyên đã từng có phần, bây giờ Yến quốc hủy diệt, chỉ còn lại Bắc triều cùng Lương, Trần, ba nước sát cánh.
Bên ngoài Trung Nguyên chính là vùng đất hoang vu.
Mục Hàn nâng mắt liếc nhìn cô một cái, không hỏi tới.
Mặc dù ở chung không lâu, nhưng hắn đối với cô đã có mấy phần hiểu rõ, cô không chịu nói sự tình, dù hỏi thế nào cũng vô dụng.
"Điện......" Hồng Tang thấy ánh mắt hắn một mực rơi vào trên thân Khúc Yên, trong lòng ngầm bực bội, mở miệng nói, "Mục ca ca, ta cần chẩn bệnh chữa thương cho huynh, không nên có người ngoài ở đây."
"Cô nương dùng biện pháp gì chữa thương cho hắn?".
Khúc Yên đột nhiên hỏi, "Cổ trùng?"
Cô vừa mới lặng lẽ tra xét tư liệu hệ thống một chút, có quan hệ với cổ thuật của Hồng Tang.
Thì ra loại bí thuật này hiếm thấy, là lấy mẫu cổ điều khiển tử cổ, theo lý thuyết Hồng Tang rất có thể muốn đem mình và Mục Hàn khóa lại cùng một chỗ.
"Cô nương biết cũng thật nhiều." Hồng Tang rất không cao hứng, nữ nhân này từ nơi nào nhô ra, tự xưng là nương tử mà điện hạ chưa cưới về, còn xen vào rất nhiều chuyện.
"Cũng được, không coi là nhiều." Khúc Yên khiêm tốn nói, "Ta chỉ biết cô nương dùng chính mình dưỡng cổ, điều khiển tử cổ tiến vào thân thể người khác, tính mệnh người kia liền cùng cô nương thắt cùng một chỗ.
Cô sinh, hắn sinh, cô tử, hắn tử."
Hồng Tang phẫn nộ trừng cô.
Thế này còn bảo là không coi là nhiều ?
Làm sao cô có thể biết rõ ràng như vậy!
Chẳng lẽ, là điện hạ nói cho cô biết?
Khúc Yên mặc kệ cô ta tức giận hay không, nói với Mục Hàn: "Ta khuyên huynh tốt nhất đừng dùng loại biện pháp này.
Vạn nhất nàng ta lấy tính mệnh chính mình áp chế huynh, bắt huynh cưới nàng ta, vậy huynh phải làm sao?"
Hồng Tang ở bên cạnh tức đến dậm chân: "Nói hươu nói vượn, ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy!"
Cô thuở nhỏ nhận biết điện hạ, đối với điện hạ có lòng kính trọng, giống như đối với trăng sáng trên trời.
Cô biết mình không xứng.
Trên đời này, cô còn chưa thấy qua nữ tử nào có thể xứng với điện hạ.
Cô phải dùng cổ trùng buộc chung, cùng điện hạ ở một chỗ là vì thay máu cho điện hạ.
Điện hạ lấy thân trị độc nhiều năm, đã đến tuổi nên thay máu, bằng không luyện công càng dễ dàng tẩu hỏa nhập ma.
Đây là bí mật mà phụ thân nói cho cô biết trước khi chết, cũng là phó thác cho cô nhiệm vụ quan trọng.
"Ngược lại, ta không cho phép huynh dùng biện pháp này." Khúc Yên đưa tay ra, giữ chặt tay Mục Hàn, "Nếu huynh dùng cổ thuật, cũng chỉ có thể cùng ta."
Hồng Tang tức giận trừng Khúc Yên không biết liêm sỉ: "Này, ngươi mau buông Mục ca ca ra!"
Khúc Yên nhìn cô một cái, chậm rãi nói: "Ngươi gọi ta có ích lợi gì, vì sao không để Mục ca ca của ngươi thu tay lại?"
Hồng Tang ngược lại nhìn về phía Mục Hàn: "Mục ca ca!"
Mục Hàn giật giật khóe môi, có một tí bất đắc dĩ.
Hắn ngược lại rất muốn rút tay lại, nhưng mà khí lực nha đầu này cường đại vô cùng, tựa hồ cũng không vận dụng nội lực, lại nắm cho năm ngón tay hắn đau nhức.
"Ngươi xem, Mục ca ca không muốn thả ra, hắn muốn cùng ta nắm tay." Khúc Yên đắc ý nói.
Mục Hàn thấy khuôn mặt nhỏ linh động tinh nghịch của cô, hiển nhiên là đang cố ý trêu đùa Hồng Tang, không khỏi lắc đầu: "Nha đầu, mau buông tay.".