Editor: Nhan
Beta: Panpanni
Học xong cổ thuật, Khúc Yên cũng không lập tức đi tìm Mục Hàn.
Cô cần cho hắn một chút thời gian, để hắn âm thầm đi liên hệ thuộc hạ tâm phúc cũ mà tiên hoàng Yến quốc để lại, cùng với tướng sĩ quân đội Yến quốc chạy trốn chưa chết.
Thẳng đến chạng vạng tối ngày thứ hai, Khúc Yên mới đi gõ cửa căn phòng cách vách.
"Cuối cùng ngươi cũng dám xuất hiện.
" Đến mở cửa là Hồng Tang, cô ta đã sớm không chờ nổi muốn bêu xấu nữ tử này!
"Ngươi tới sớm như vậy a.
" Khúc Yên nhấc ống tay áo lên, chậm rãi bước vào trong phòng, nhìn quanh một chút, không thấy Mục Hàn, "Hàn ca ca đâu?"
"Ngươi thật ghê tởm, ai cho phép ngươi gọi điện hạ là Hàn ca ca?" Hồng Tang đã nghe Mục Hàn nói rõ, Khúc Yên biết thân phận thật của hắn.
"Thời điểm ngươi gọi Mục ca ca, sao lại không cảm thấy ghê tởm?" Khúc Yên liếc cô ta một cái, "Tiêu chuẩn kép của chó.
"
"Ngươi mắng ta!" Mặc dù Hồng Tang nghe không hiểu cái gì gọi là tiêu chuẩn kép, nhưng nói cô ta là cẩu, rõ ràng chính là mắng chửi người!
"Ta lười cãi nhau cùng ngươi.
" Kể từ khi Khúc Yên biết Hồng Tang muốn ra tay trộm tng trùng với Mục Hàn liền không có cách nào nhìn thẳng cô ta.
Nam chính thực sự rất thảm a! !
Nguyên chủ Tam công chúa muốn cường thủ hào đoạt với hắn, Tứ công chúa Khúc Linh Nhi muốn dạy dỗ hắn, còn có một thuộc hạ cũ Hồng Tang muốn mang con của hắn.
Nổi tiếng giống như thịt Đường Tăng.
"A? Huynh đã về rồi!" Vừa rồi Khúc Yên không đóng cửa phòng, vừa ngước mắt vừa vặn trông thấy thiếu niên anh tuấn bước vào, "Làm sao vậy, huynh bị thương rồi?"
Khúc Yên rảo bước tiến lên, trên dưới quan sát một chút.
Hắn mặc quần áo mới mà cô mua hôm qua, màu xanh nhạt, cổ áo nhuốm máu.
Bất quá hình như không phải máu của hắn, thần sắc trên khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng bình tĩnh, không giống bộ dáng bị thương.
"Không có việc gì, gặp mấy bằng hữu cũ, giao thủ so tài một phen.
" Thuộc hạ cũ cùng ở trong doanh trại trước kia luôn có người không phục tuổi hắn nhỏ, ra tay lập uy là không thể tránh được.
Mục Hàn liếc nhìn cô một cái, bỗng nhiên nói, "Cô nương có biết Tam công chúa Khúc Yên mất tích?"
"A?" Trong tâm Khúc Yên hơi hồi hộp một chút.
"Hôm nay ta ra ngoài thấy hoàng bảng chiêu cáo, bắt một nghịch tặc sẽ được thưởng rất lớn.
Người trên bức họa là ta, mà lý do truy nã là ta bắt Tam công chúa.
"
"Huynh bị truy nã?" Thứ Khúc Yên quan tâm đầu tiên là an toàn của hắn, vội nói, "Vậy sao huynh còn chạy loạn? Bị bắt được làm sao bây giờ? Ta dịch dung cho huynh a, như vậy sẽ không bị nhận ra.
"
"Không cần.
" Mục Hàn thản nhiên nói, "Nam tử trên bức họa không hề giống ta, không biết là họa sĩ vụng về nào vẽ.
"
"Vậy là tốt rồi! ! " Khúc Yên thở dài một hơi.
May mắn cổ đại không có máy chụp ảnh.
Họa sĩ nhất định không có ấn tượng gì với một tên nô lệ, chỉ lấy qua lời kể của người khác, rất khó để vẽ giống.
"Tại sao Tam công chúa lại mất tích vô cớ?" Mắt Mục Hàn sắc bén, nhìn chằm chằm cô, "Nghe nói, thời gian Tam công chúa mất tích và thời gian chúng ta chạy khỏi phủ công chúa, gần như giống nhau.
"
"Ai, ta nói thật với huynh a.
" Khúc Yên thở dài, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, ngẫu hứng phát huy thiên phú bịa chuyện xưa, "Trước khi ta cứu huynh khỏi phủ công chúa đã bắt Tam công chúa, giấu ở một chỗ không ai biết.
"
"Tại sao cô nương muốn bắt nàng ta?" Mục Hàn nheo mắt, hoài nghi nhìn cô.
"Cô ta đánh huynh thành dạng này, ta đương nhiên muốn vì huynh báo thù a.
" Lòng Khúc Yên đầy căm phẫn nói, "Nàng ta không phải là người, phát rồ, dám hạ độc thủ với người mà ta muốn trợ giúp, ta không giết nàng ta, coi như nàng ta gặp may mắn!"
"Cô nương giấu nàng ta ở nơi nào? Không bằng đem giao cho ta.
"
"Huynh muốn gặp?" Khúc Yên nhíu mày, "Huynh lại còn muốn gặp nàng ta? Chẳng lẽ huynh thích nàng ta?"
Mục Hàn lạnh lùng nhếch khóe môi, không hề che giấu sát ý: "Ta muốn tự tay bẻ gãy cổ của nàng ta.
"
Khúc Yên: "! ! ".