Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

chương 75: ánh trăng sáng của lão đại 75

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Nhan

“Trì Trì......!Dung Trì......” Khúc Yên mềm nhũn kháng nghị, “Anh đừng vội vã như vậy, em còn chưa tắm......”

“Đợi một chút rồi cùng nhau tắm.” Dung Trì khàn khàn, dưới đôi mắt đen láy là ngọn lửa đen bùng cháy mãnh liệt.

Hắn hung mãnh như muốn nuốt cô vào bụng, hòa làm một thể không có cách nào tách ra.

Khúc Yên không nghĩ tới lần đầu của bọn họ sẽ kịch liệt như vậy.

Cả người cô giống ngâm trong nước, toàn là mồ hôi.

Từ xế chiều đến tối, từ ban đêm đến hừng đông, hắn từng phút từng giây cũng không chịu tách ra.

Đến cuối cùng Khúc Yên cơ hồ là ngủ mê man mà tiếp nhận.

Đợi cho dục niệm cuồng bạo kia ngừng lại......

Dung Trì nhìn dung mạo cô gái ngủ say, cúi đầu tinh tế hôn trên trán cô, giọng nói thấp đến mức khó mà phân biệt: “Yên, em thật sự đã trở về.”

Không phải hắn đang nằm mơ.

......

Ngày thứ hai.

Chân Khúc Yên đau xót không xuông nổi giường.

Cô được Dung Trì ôm vào bồn tắm lớn ngâm nước nóng, tiếp đó hắn giúp cô đánh răng rửa mặt, toàn bộ quá trình hắn đều không hề rời khỏi phòng tắm.

Vừa thẹn thùng lại cảm giác ngọt ngào......

“Bảo bối, chúng ta về nhà thôi.” Dung Trì dắt tay cô, nắm rất chặt.

Khúc Yên hơi nhíu mày, tối hôm qua quá điên cuồng, cô không rảnh suy nghĩ nhiều, không cảm thấy có cái gì.

Nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, hắn dường như dính cô hơi chặt?

“Dung Trì, anh bóp đau tay em.” Khúc Yên mềm mại nói.

“Xin lỗi em, anh sẽ nhẹ hơn.” Dung Trì thả nhẹ lực nhưng vẫn như cũ không buông ra.

Hai người rời phòng khách sạn, trở về nhà trọ cũ.

Khúc Yên nhìn gian phòng quen thuộc, trong lòng có chút cảm khái.

Mặc dù ngược về thời gian, cô phảng phất không hề rời đi, nhưng kỳ thật cô đã nhìn tương lai mười năm phát triển của thế giới này.

Tòa chung cư cũ này về sau được công ty Dung Trì thu mua, cải biến thành căn hộ cao cấp.

Hắn giữ phòng này lại, trang trí trong nhà trả lại như cũ thành bộ dáng ban đầu, trên tường còn có một bức hình thật to của cô.

“Bảo bối, có một món quà cho em.” Dung Trì dắt tay cô, mang cô đến phòng ngủ.

Quả nhiên, một bức ảnh chụp nụ cười sáng chói của cô treo trên tường.

Buổi sáng cô đi khách sạn, hắn lặng lẽ từ văn phòng trở về treo lên.

Khúc Yên mặc dù sớm biết hết thảy nhưng trong lòng vẫn rất ngọt ngào.

Cô cong môi cười híp mắt nói: “Thành thật khai báo nha, anh trộm giấu hình em bao lâu?”

“Một năm.” Dung Trì xoa đầu cô, nói thật, “Anh lưu tất cả ảnh chụp mà em đăng lên vòng bạn bè thành khóa màn hình điện thoại, còn có ảnh khóa màn hình máy tính của anh.”

“Vậy phải có qua có lại, em dùng hình của anh làm khóa màn hình nhé?” Khúc Yên nhón chân lên, hôn trên mặt hắn một cái, “Không bằng chúng ta chụp ảnh chung.”

Cô duy trì tư thế thân mật với hắn, cầm điện thoại chụp ảnh hai người.

Xoạt xoạt một tiếng, trong màn hình di động lưu lại một bức ảnh chụp thân mật -- thiếu niên với mặt góc cạnh rõ ràng, tuấn mỹ lạnh lùng, ánh mắt hạ thấp chứa vô tận thâm tình.

Cô gái xinh xắn, chu môi hôn hắn, đáng yêu vô cùng.

Đôi mắt tĩnh mịch ảm đạm của Dung Trì lóe lên một tia sáng, khóe môi cuối cùng cũng có ý cười.

“Bảo bối, tối hôm qua em mệt nhọc, hôm nay cũng không cần xuống bếp.

Anh nấu cơm cho em.” Dung Trì lôi kéo cô ngồi xuống giường.

“Anh không đi làm sao?” Khúc Yên hỏi.

Hắn lập nghiệp còn đang bề bộn, mỗi ngày thời gian cấp bách giống như đánh trận.

Hôm qua sinh nhật, trộm ít khoảng trống coi như xong, hôm nay tại sao lại không đi làm?

“Không đi.” Dung Trì kiên định nói, “Anh sẽ tự cân nhắc chuyện nghiên cứu phát minh cùng đầu tư sau này.”

“Ừm.” Khúc Yên gật gật đầu, ngược lại cô cũng không hiểu, hắn hiểu là được.

“Anh đi xem trong tủ lạnh còn gì.” Dung Trì đứng dậy, ngữ khí bình thường.

Hắn từ gầm giường lấy ra một đoạn dây xích vàng kim.

“Đây là cái gì?” Khúc Yên tò mò hỏi.

“Xích đặc chế.” Dung Trì đem dây xích quấn ở giữa cổ tay cô, cài ổ khóa tinh vi, rút chìa khoá cất vào túi mình.

Hắn đem dây xích khóa ở cột giường kim loại.

Khúc Yên kinh ngạc nhìn hắn: “Dung Trì......!Anh làm gì vậy? Anh muốn xích em lại?”

Dung Trì quay đầu nhìn, màu mắt u ám, tiếng nói ôn nhu dị thường: “Ngoan, bảo bối, trong phòng chờ anh, anh đi nấu cơm cho em.”

Hắn vuốt vuốt tóc cô, cúi đầu hôn môi, “Anh yêu em, bảo bối.”

Khúc Yên kinh ngạc nhìn ngồi ở trên giường.

Chuyện gì xảy ra?

Cô bị nhốt?

Sao trước đó cô không biết Dung Trì còn có loại đam mê kỳ quái này?!.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio