Mau Xuyên Chi Vai Ác Luôn Không Biết Xấu Hổ

chương 16: thượng tướng tinh cầu x tù binh nghèo túng (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"..... Dung Lan?"

Giống như lúc đầu khi thấy Dung Lan, ma xui quỷ khiến lại kêu lên cái tên "Ngu Sở" này, khi Ngu Tiểu Mạc đối diện với người đàn ông này thì, quỷ thần xui khiến kêu lên "Dung Lan".

Lời vừa nói ra, Ngu Tiểu Mạc liền ngẩn người.

Hắn nhớ lại lúc Dung Lan tự sát liền có hành động kỳ quái —— ánh mắt nhìn về phía hắn, cùng với im lặng tự nói ra câu kia.

Người đàn ông này... Là Dung Lan sao?

Đinh.

[ Tự động phân tích: Lanser ]

[ Hệ thống nhắc nhở: Không thể phân tích ]

[ Nguyên nhân sai lệch: Không thể xác định nhân tố mục tiêu ]

"Chúc mừng ký chủ, đã gặp được nhân vật chính."

Âm thanh lạnh lùng của Hoàng vang lên, rồi biến mất rất nhanh.

Ngu Tiểu Mạc phát hiện cái hệ thông này của mình thực sự là khó hiểu, không được bình thường, vừa định mở miệng thì, ánh mắt dừng lại ở mục cuối cùng "nguyên nhân sai lệch", ngẩn người ra.

Ban đầu ở cùng một chỗ với Dung Lan thì năng lực tự động phân tích cũng không thể phát huy tác dụng, nguyên nhân cũng giống như vậy, không thể xác nhận nhân tố mục tiêu...

Hắn giương mắt, lần thứ hai nhìn người đang ôm mình.

Trên người y mặc quân trang đen sẫm, vành nón kéo rất thấp, một đôi mắt cực kỳ sắc bén, dường như có thể nhìn thấy tâm ma ở chỗ sâu nhất trong lòng người.

Phía sau có ánh sáng nhàn nhạt chiếu xuống, đường nét gương mặt nam nhân ngược sáng có loại nhu hòa không nói nên lời.

Y không trả lời câu hỏi kia của Ngu Tiểu Mạc, giống như là không có nghe thấy vậy, chỉ cúi đầu nhìn hắn.

Một mặt tường của căn phòng là được tạo thành từ một màn hình thật lớn, thể hiện trên màn ảnh chính là các video theo dõi các khu của ngục gian, bao gồm cả điểm tập kết tù binh kia.

Vừa mới nãy, ở chỗ này bọn họ nhìn thấy mình, cho nên mới mang mình tới sao?

Ánh mắt chuyển hướng nhìn về phía nam nhân phía sau, Ngu Tiểu Mạc vừa nghĩ như thế, Lanser liền sải bước ôm hắn ra ngoài.

"Thượng tướng! Hắn là người tinh cầu Elan —— "

Đặc biệt từ thủ đô tinh cầu Vega chạy tới một địa phương nhỏ xíu, tầm thường này vì mang đi một tù binh? Trời ạ! Ngài ấy muốn làm cái gì?!

Người trước tiên hồi thần lại là trưởng ngục, hoàn toàn không ngờ rằng vị thượng tướng không đắc tội nổi này sẽ làm ra hành động kỳ quái như vậy, trán của gã toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng đi theo.

Nhưng đi theo chưa được vài bước, ánh mắt lạnh như băng của Lanser phóng ra, nhìn chằm chằm trưởng ngục.

Ánh mắt kia có lực uy hiếp quá mức, thế cho nên trưởng ngục thành công bị dọa sợ, sững sờ đứng tại chỗ, hoàn toàn không dám tiến lên nửa bước, trơ mắt nhìn thượng tướng ôm tù binh kia mang đi.

Lanser trực tiếp rời đi.

Tình cảnh này, thật giống như đã từng trải qua.

Ngu Tiểu Mạc bị y ôm vào trong ngực không nói được lời nào, trong lòng đã mơ hồ có suy đoán.

Mình mới vừa đến thế giới thứ nhất, người đầu tiên gặp được chính là Dung Lan, bây giờ cũng giống vậy, vừa ra trận đã bị thượng tướng này mang đi, thậm chí so với lúc trước còn nhanh hơn.

Nếu như nói Lanser thật sự chính là Dung Lan, có thể nào cũng giống mình hay không, đều là người bị hệ thống chọn trúng?

Đây chỉ là một suy đoán, về phần sự thật có phải như thế hay không, Ngu Tiểu Mạc không dám xác nhận.

Dọc đường đi không có gặp ai, xem ra Lanser sớm có chuẩn bị. Trên thực tế cho tới khi bị ôm đến bên ngoài phi thuyền tư nhân có khắc phù hiệu gia tộc thì, Ngu Tiểu Mạc còn chưa có tự giải thích rõ ràng về mục đích, nguyên nhân mà người này đột nhiên xuất hiện.

Phi thuyền là một trong các phương tiện giao thông cực kỳ đắt giá của tinh cầu, tốc độ cực nhanh cùng độ an toàn cực cao, thường được sử dụng trong quân đội, đương nhiên, cũng được sử dụng trong tầng tớp thượng lưu giàu có hoặc quý tộc.

"Thượng tướng.."

Quản gia đứng ở một bên, cực kỳ cung kính hành lê với Lanser, thái độ cung kính nhưng không thay đổi sắc mặt, dường như không thấy thanh niên mặc quần áo tù binh được y ôm trong ngực.

Không gian phi thuyền rất lớn, lại còn thêm vào một phòng ngủ xa hoa. Lanser không nói gì, buông Ngu Tiểu Mạc xuống, nhân tiện ngồi ở bên cạnh hắn.

Có lẽ là ở trên chiến trường chinh chiến lâu năm, nắm giữ rất nhiều sinh mạng, bất luận Lanser làm cái gì, y đều toát ra khí phách hào hùng, làm cho người khác không thể không phục tùng, giống như bây giờ.

Quản gia thức thời lui ra, xung quanh liền an tĩnh lại.

Ngu Tiểu Mạc cúi đầu nhìn còng tay đang còng trên cổ tay mình, thấy Lanser trừ bỏ dùng một loại ánh mắt nói không rõ nhìn mình ra thì không còn động tác khác, ngừng một chút, nhịn không được nói: "Anh còn chưa có trả lời vấn đề vừa rồi của tôi."

Hắn vốn tưởng rằng Lanser sẽ không để ý hắn như lúc trước, hoặc có lẽ sẽ một mực phủ nhận, không ngờ rằng Lanser lại nhíu mày, nắm chặt tay hắn đang bị khóa trong còng, kéo hắn về phía của Lanser.

Ngu Tiểu Mạc không thể khống chế mà bại trận trong lồng ngực Lanser, bị y ôm.

"Ta cho rằng em đã có đáp án."

Lanser từ bên hông rút ra một thanh chủy thủ đen kịt, chém một cái, liền dễ dàng tháo còng khỏi tay của Ngu Tiểu Mạc: "Tô Mặc Nhiên? Hay có lẽ nên gọi tên hiện tại của em, Dinos?"

"....."

Thân thể Ngu Tiểu Mạc cứng đờ, lại giương mắt về phía y, trong mắt đều là khiếp sợ.

Suy đoán là một chuyện, nhưng suy đoán biến thành sự thật lại là một chuyện khác.

Y vậy mà thật sự là...

"Thực kinh ngạc?"

Lanser nắm cằm hắn, thản nhiên nói: "Chẳng lẽ không phải là nên vui vẻ vì chính mình tìm được đồng minh rồi sao?"

Vui vẻ?

Không thể phủ nhận là bây giờ hắn thật sự có chút vui vẻ, dù sao vẫn tưởng rằng chỉ có một mình mình cần phải xuyên qua các thế giới để hoàn thành lần lượt từng nhiệm vụ, đột nhiên bây giờ biết còn có một người cũng giống mình, cũng có thể trở thành đồng minh của mình thì, hắn khó tránh khỏi có chút hưng phấn.

Thế nhưng hưng phấn qua đi, chính là đủ loại tâm tình phức tạp.

Người này giống hắn, là người có hệ thống, là một nhân vật phản diện.

Phản diện cùng vai chính đối địch, mà hắn phải trợ giúp vai chính.

Nói cách khác, bọn họ chính là ở hai trận doanh khác nhau ——

Ngu Tiểu Mạc từ trên người Lanser bò dậy.

Lanser nhướn mày, không nói cái gì.

Ngu Tiểu Mạc nhìn y chằm chằm một lúc lâu, nói: "Anh rốt cuộc là ai?"

"Vừa tới liền chất vấn thân phận của ta?"

Lanser chậm rãi nói: "Không nói cho em."

Trả lời như trong dự liệu, Ngu Tiểu Mạc cũng không có làm ra hành động gì.

Hai người nhìn nhau trầm mặc một hồi, vẫn là Lanser nhìn như thỏa hiệp mà mở miệng trước: "Em không cần đề phòng ta, nhiệm vụ hệ thống của ta là trợ giúp vai chính thượng vị, không khác em là bao."

"Trợ giúp vai chính thượng vị? Anh rõ ràng là nhân vật phản diện —— "

Lanser tựa tiếu phi tiếu: "Tất cả chuyện xưa đều viết như vậy, chỉ có đánh bại nhân vật phản diện, vai chính mới có thể coi là thành công, không phải sao"

(Tựa tiếu phi tiếu : Cười như không cười.)

Ngu Tiểu Mạc trầm tư một hồi, hiểu rõ những lời này của Lanser.

Ý của y nói là, nhiệm vụ của y cũng giống mình, đều là hy sinh bản thân vì đại giới, để vai chính thượng vị.

"Ta không thể trực tiếp tổn thương nhân vật chính, việc ta cần làm là kéo cao giá trị cừu hận của vai chính, cũng chờ vai chính đến làm nhân vật phản diện như ta sụp đổ."

Giọng Lanser bình tĩnh, làm Ngu Tiểu Mạc nghĩ tới một người khác.

—— phải nhớ kỹ thế giới này chỉ có vai chính mới là quan trọng nhất, ngươi và nhân vật phản diện chỉ tồn tại vì vai chính.

—— không hơn.

Hoàng nói với hắn rất nhiều câu, nhưng câu này lưu cho hắn ấn tượng rõ ràng nhất.

Ý tứ rất rõ ràng, trước mặt vai chính, bọn họ đều là bia đỡ đạn, nói cho dễ nghe thì, hỗ trợ.

Ngu Tiểu Mạc thở dài một hơi, thử thăm dù đem tay của mình đặt lên tay Lanser.

Lanser hơi rũ mi, ánh mắt nhìn xuống cái tay kia: "Đây là đang đồng cảm với ta?"

"Không phải."

Ngu Tiểu Mạc lắc đầu: "Tôi chỉ nghĩ là hệ thống đôi khi rất nghịch ngợm."

Lanser cười khẽ, cầm lấy tay hắn: "Là quá nghịch ngợm, bởi vì vai chính không có hệ thống, lại khi dễ những người có hệ thống như chúng ta."

Nụ cười này của y làm cho dung mạo vốn đã xuất sắc càng thêm rạng rỡ, Ngu Tiểu Mạc nhìn mà ngây người vài giây, sau khi tỉnh táo lại vội vàng nói: "Làm sao anh biết vai chính không giống chúng ta?"

Ban đầu hắn tưởng rằng nếu như mình và nhân vật phản diện đều là người có hệ thống, thì vai chính cũng có thể giống như vậy, không nghĩ rằng câu tiếp theo của Lanser liền phủ nhận ý nghĩ này của hắn ——

"Kỹ năng ban đầu của ta chính là nhìn thấu mọi người, cho nên ai là người thế giới này, ai là người ngoại lai, ta rõ ràng."

"Đây là nguyên nhân anh biết tôi và anh giống nhau?"

Ngu Tiểu Mạc kinh ngạc: "Khó trách ngay từ đầu anh sẽ tìm đến tôi."

Như vậy là có thể giải thích vì sao ban đầu y muốn đem mình về Vương phủ, cùng với bây giờ chạy đến đây cứu mình.

"Như vậy có thể thúc đẩy cốt truyện phát triển sao? Vậy thì anh làm một nhân vật phản diện phải kéo giá trị cừu hận của vai chính? Hoặc là hai người đều có?"

Ngu Tiểu Mạc hỏi mấy vấn đề liên tiếp, Lanser trầm mặc vài giây, khẽ nhíu mày, dường như muốn phủ nhận gì đó, nhưng vừa lên tiếng liền đổi thành một ý khác: "Hai người đều có."

Ngu Tiểu Mạc không chú ý tới thần sắc bất thường dưới đáy mắt, "Ừm" một tiếng rồi không nói gì nữa, rơi vào trầm tư.

Vậy mà thực sự gặp được một người giống mình, hơn nữa còn giống như là đứng chung một phe. Sau khi nói chuyện với nhau, xác định Lanser không có nói dối, trong lòng của hắn dần dần phát sinh chút vui sướng.

Bất cứ khi nào, gặp được đồng minh luôn luôn cảm thấy vui vẻ.

"Xem bên kia."

Đang suy nghĩ, đột nhiên Lanser kéo tay hắn, dẫn hắn tới trước cửa sổ của phi thuyền hình tròn: "Đại dương."

Bọn họ hiện tại đang ở trên cao, Ngu Tiểu Mạc nhìn qua cưả sổ thấy được đại dương xanh thẳm bao la, nhịn không được kinh hỉ ra tiếng: "Thật xinh đẹp."

Màu xanh biển, giống như ngọc bích, còn điểm xuyết kim quang nhàn nhạt. Sạch sẽ đến cực điểm, cũng mỹ lệ đến cực điểm.

"Đây không phải là đại dương chân chính, là do con người tạo ra."

Lanser thu kinh hỉ của hắn vào trong mắt, bình tĩnh nói: "Nhưng mà cũng thật sự rất đẹp, nếu em thích, lần sau ta sẽ mang em đến nơi này du ngoạn."

Lại nói tiếp, trước kia y cũng mang mình ra ngoài chơi, tuy rằng lần đó kết thúc trong không vui.

Ngu Tiểu Mạc quay đầu nhìn về phía Lanser muốn nói gì đó, lại phát hiện Lanser đang ôn hòa nhìn chăm chú hắn.

Đáy mắt y dường như lấp lánh ánh sáng, con ngươi màu xanh đậm mờ mịt bị một lớp sương mù mỏng bao phủ, nhìn kỹ lại, là loại nhu hòa không nói ra được.

Lúc vừa gặp mặt, y vẫn lạnh lùng nghiêm nghị mà không cho đối nghịch, thượng tướng băng lãnh, nhưng bây giờ...

Trong lòng sinh ra một cảm giác quỷ dị không rõ, Ngu Tiểu Mạc đột nhiên nhớ lại một việc.

Trước kia, khi Dung Lan mang mình về Vương phủ thì, cũng không phải chỉ có dẫn hắn ra ngoài chơi.

Còn có ——

Hôn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio