Vừa tỉnh lại liền phát hiện mình bị nhốt trong một căn phòng bị khóa lại trên phi thuyền, cảm giác cực kỳ kỳ diệu.
Nhưng mà, tâm tình của Ngu Tiểu Mạc cũng không khá hơn chút nào.
Gaia đánh hắn ngất xỉu, trước khi ngất xỉu còn tuyên bố muốn đem hắn "Xem ra phải dạy dỗ một chút".
Như vậy, bây giờ mình đang bị huân tước Clate giam giữ? Hay là hai người đều có phần, bị huân tước Clate giam lại chờ Gaia về xử lý?
Nghĩ đến đây, hắn liền nhịn không được mà rùng mình, xuất ra giao diện thông tin của mình.
[ Ký chủ: Ngu Tiểu Mạc ]
[ Mã số: ]
[ Cấp bậc: . ]
[ Điểm tích lũy: ]
[ Năng lực: Hai năng lực ]
[ Tiến độ: / ]
[ Năng lực lựa chọn: Có thể lựa chọn ]
Thấy tiến độ không thay đổi thì hắn liền thở dài một hơi, ở nơi này tiến độ mà tăng lên, hắn lại không ở cạnh vai chính là vô cùng nguy hiểm, lỡ đâu tiến độ đến thì hắn không hoàn thành thành công nhiệm vụ này, vậy coi như xong đời.
Nếu như có thể, vẫn là nhanh chóng trở lại bên cạnh vai chính vẫn tốt hơn.
Nghĩ như vậy, Ngu Tiểu Mạc mở ra năng lực tự động phân tích.
[ Tự động phân tích: Phi thuyền huân tước Clate ]
[ Phạm vi: thước ]
[ Mục tiêu: Không có mục tiêu đặc biệt ]
[ Trận doanh: Cùng chiến tuyến ]
[ Cái khác: Tạm thời an toàn ]
Vừa nhìn thấy cái cùng chiến tuyến kia thì tâm tình của Ngu Tiểu Mạc liền thả lỏng, mặc kệ thế nào cũng là lần đầu tiên phán đoán ra trận doanh không phải là đối địch sau khi thu được năng lực này, nếu là cùng chiến tuyến, vậy hẳn là an toàn.
Nhưng mà, hắn nhanh chóng bị chuyện kế tiếp tát cho một bạt tai.
Hắn phát hiện trên phi thuyền này chỉ có mười mấy người, người điều khiển và mấy người lính đứng phân tán ở các nơi. Mà huân tước Clate đang ngồi trên sô pha cách gian phòng của Ngu Tiểu Mạc không xa, chậm rãi lắc lắc ly rượu vang, bầu không khí rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm Ngu Tiểu Mạc không hiểu sao lại nhớ đến tình cảnh sắp xảy ra chiến tranh trong miệng Gaia.
Hiện tại chiến tranh chỉ sợ sớm đã bắt đầu, vô số chiến sĩ trên sa trường đẫm máu, ra sức chem giết, mà quý tộc thì ở trong phi thuyền chậm rãi thưởng thức rượu vang. Tình cảnh một trước một sau đối lập mãnh liệt, làm hảo cảm của Ngu Tiểu Mạc đối với huân tước Clate trong nháy mắt giảm xuống.
Mình bị nhốt ở chỗ này chỉ sợ là chủ ý của Gaia, hắn muốn mình đợi ở đây, cách xa chiến trường, tạm thời chờ đợi ở địa phương an toàn này.
Thế nhưng không được, hắn phải đi.
Ngu Tiểu Mạc đi tới trước cửa phòng bị khóa kín, suy xét nên trốn khỏi nơi này như thế nào, cũng không còn nhiều thời gian đến chiến trường tìm Gaia.
Có thể phương pháp đơn giản nhất chính là phá cửa ra, bắt giữ Clate buộc họ phải thay đổi lộ trình. Năng lực tự động chữa trị hẳn là sẽ làm cho tính khả thi của phương pháp này cao lên không ít, nhưng cứ như vậy chẳng khác nào muốn Gaia cùng Clate xé rách mặt, huống hồ những người đó cũng chưa chắc chịu quay lại chiến trường kia.
Ngu Tiểu Mạc xoắn xuýt suy nghĩ một hồi, cuối cùng, tay nhẹ nhàng đặt lên cửa.
Khi hắn quyết định trước tiên gõ cửa thu hút sự chú ý thì, trên bản đồ đột nhiên xuất hiện thêm vài chiếc phi hành khí loại nhỏ.
Đó là thành quả nghiên cứu mới nhất của tinh cầu Elan, một loại máy chiến đấu loại nhỏ có thể tàng hình tránh bị ra-đa phát hiện, có thể thả hỏa lực cực mạnh. Khoa học kỹ thuật của tinh cầu Elan thấp hơn tinh cầu Vega không chỉ là một chút, nói chung sau khi loại phi hành khí loại nhỏ này đến gần cửa phi thuyền thì mới giải trừ hình thức tàng hình, người điều khiển mới phát hiện bất thường.
Ngu Tiểu Mạc ở trong phòng hô một tiếng "Cẩn thận", đáng tiếc đã chậm.
Phi hành khí dễ dàng phá hủy cửa khoang phi thuyền không có một chút tính năng công kích này, mấy người quân mặc quân phục chiến đấu từ trong phi hành khí nhảy ra, xông vào trong phi thuyền.
Không thể đi ra ngoài, Ngu Tiểu Mạc bị nhốt trong phòng thông qua ý thức mà có thể rõ ràng "Thấy" tất cả chuyện phát sinh ở bên ngoài -- mấy người kia vừa lên liền trực tiếp thả ra mấy viên hiệu quả gây mê, sau đó nhanh chóng chạy vào khoang điều khiển, chế ngự người điều khiển, nắm giữ quyền chủ động của phi thuyền này. Rất nhanh, mấy người Clate bị đánh ngất, mấy quân nhân bắt đầu vọt tới căn phòng giam giữ Ngu Tiểu Mạc.
Bọn họ chạy tới như vũ bão, Ngu Tiểu Mạc khẩn trương lui về sau vài bước, vừa mong muốn cánh cửa này có thể cầm cự một lúc đồng thời vừa tìm kiếm vũ khí phòng thân.
Rầm!
Trong phòng không có bất kỳ vũ khí nào, rất nhanh, có người từ bên ngoài đạp cửa phòng, Ngu Tiểu Mạc giật mình hoảng sợ, vài người này vọt vào áp chế hắn.
"Các người -- Ưm! Ưm! Ưm!"
"Đừng nhúc nhích!"
"Ngoan ngoãn nghe lời!"
"Không được giãy giụa!"
Một loạt chuyện phát sinh quá nhanh, trong miệng Ngu Tiểu Mạc bị nhét một miếng vải không nói được, chỉ có thể phí công trừng lớn hai mắt liều mạng muốn giãy giụa.
[ Đây là người thượng tướng muốn, cần phải dẫn hắn đi! ]
Miếng vải nhét miệng có mùi vị kỳ quái, có thể làm cho tứ chi vô lực, cơ thể mềm nhũn, Ngu Tiểu Mạc giãy giụa vài cái liền không có sức lực, mơ màng muốn ngủ, nhưng lúc này đọc được suy nghĩ của họ, tinh thần thoáng cái khôi phục.
Thượng tướng? Thượng tướng kia là chỉ Mạc Sở?
Thật sự là y sao? Nếu như không phải là Mạc Sở, hình như cũng không có thượng tướng này sẽ cố ý đến đây tìm hắn, nếu như đến từ tinh cầu Elan, làm sao có thể ngay cả huân tức Clate cũng tập kích?
Cuối cùng hắn cũng không kịp nghĩ nguyên do trong chuyện này, bên cổ đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn làm Ngu Tiểu Mạc ý thức được có người tiêm thứ gì đó vào trong thân thể hắn. Lúc này trời đất quay cuồng, khung cảnh trước mắt trở nên vặn vẹo mà rách nát.
Tại sao Mạc Sở ở chỗ này?
Đây là ý nghĩ duy nhất của Ngu Tiểu Mạc khi mất đi ý thức.
Hoặc là nói, lại xảy ra chuyện gì sao...
Chưa kịp suy nghĩ cho rõ ràng, thế giới trước mắt liền biến thành tối đen.
Đinh.
[ Hệ thống nhắc nhở: Tự động chữa trị, mở ra ]
Khi mở mắt, quang cảnh còn mơ hồ.
Không đến một ngày liền bất tỉnh hai lần không nói, còn bị đưa đến hai nơi khác nhau, Ngu Tiểu Mạc miễn cưỡng nhớ lại một chút chuyện phát sinh trước đó, nhíu nhíu mày.
Ý thức của hắn cũng rất rõ ràng, không thể làm gì khác hơn là lắc lắc mạnh đầu muốn cho chính mình càng thêm thanh tỉnh. Dợi sau khi tinh thần khôi phục lại một chút, hắn mới xuất ra tinh lực quan sát tình huống xung quanh.
Tầm nhìn còn chưa khôi phục, hắn chỉ có thể cảm giác hắn bị dẫn đến một nơi tối tăm, hai tay cũng bị trói ở phía sau.
Dược hiệu hầu như còn chưa tan hết, có thể hắn vốn sẽ không khôi phục ý thức nhanh như vậy, là kỹ năng thứ hai làm hắn tỉnh lại.
"Choáng quá..."
Ngu Tiểu Mạc lại lắc lắc đầu, từ dưới đất ngồi dậy, tựa lưng vào mặt tường lạnh như băng.
Ở đây hình như là một nhà xưởng bỏ hoang, rất tối, cũng không có ai,, chỉ có một ít hoặc vụn vặt vài linh kiện cơ giáp bị hư hại. Coi như là dùng tự động phân tích cũng không phân tích ra cái gì, chính là một nhà kho sản xuất cơ giáp bỏ hoang.
Ngu Tiểu Mạc duỗi duỗi chân muốn thả lỏng thân thể, kết quả không để ý đá phải vật gì đó ở phía trước.
Đó là một dụng cụ hình tròn, bị đá trên mặt đất "Ùng ục ùng ục" lăn vài vòng, sau đó "Cạch" một tiếng, mở ra một màn hình điện tử.
Tia sáng nhàn nhạt lấp lóe trong bòng đêm, Ngu Tiểu Mạc kinh ngạc nhìn màn hình điện tử kia, sau đó càng kinh ngạc phát hiện đây là lập thể mà không phải hình phẳng D như hắn nghĩ.
Tia sáng khúc xạ xoay xoay, tụ tập phân giải, cuối cùng dần dần hiện lên bóng dáng một người.
Ngu Tiểu Mạc trơ mắt nhìn người kia xuất hiện trước mặt mình, tim đập nhanh hơn, nhanh đến nỗi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhảy vào trong ngực người kia.
Đó là người đã lâu không gặp, Mạc Sở,
Vẫn là quân trang đen sẫm, vành nón che khuất ánh sáng nhạt trong con ngươi đen nhánh, nam nhân cao lớn ưu nhã đứng trước mặt hắn, tuấn mỹ tựa như thiên thần.
Hắn theo bản năng nín thở, nhìn Mạc Sở đi về phía mình, cuối cùng dừng lại trước mặt mình.
"Em gầy."
Trong ánh sáng nhàn nhạt, Mạc Sở ở trước mặt hắn cúi người nhìn, khẽ nhíu mày: "So với trước đây càng khó nhìn."
Ngu Tiểu Mạc: "... A?" Cái gì gọi là so với trước đây càng khó nhìn? Lâu như vậy không gặp, vừa mở miệng chẳng lẽ không nên nói vài lời dễ nghe?
Mạc Sở cúi người, nửa ngồi xổm trước mặt hắn, nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve mặt hắn.
Ngu Tiểu Mạc nghiêng đầu nhìn tay y -- không có cảm giác chạm vào.
"Em thấy ta là hư ảnh, hiện tại ta đang trên đường đến chỗ em."
Nhìn thấu nghi ngờ của hắn, Mạc Sở thản nhiên nói: "Đã làm phản, còn thuận tiện khống chế hoàng cung."
Giọng điệu này của y giống như đang nói "Ngày hôm nay lên phố mua một con cá lớn về hầm cho em ăn", làm Ngu Tiểu Mạc không biết nên nói gì.
"Là thật sao?"
"Ta không cần phải lừa em."
Ngu Tiểu Mạc chớp chớp mắt: "Vậy bây giờ anh là quốc vương sao?"
Mạc Sở nhìn hắn: "Em muốn làm vương hậu?"
Ngu Tiểu Mạc: "....."
Ngu Tiểu Mạc: "Mạc Sở, bây giờ anh đang làm gì?"
Mạc Sở mặt lạnh tanh thu tay đang lanh quanh trên nút tay áo của Ngu Tiểu Mạc, nói: "Kế hoạch trước kia của hai chúng ta, ta không dự định thực hiện."
"Cái gì?"
Ngu Tiểu Mạc bị những lời này của y đập cho không phản ứng kịp: "Ban đầu không phải đồng ý rồi -- "
Mạc Sở lạnh lùng cắt ngang lời hắn: "Ngay sau khi em rời đi ta mới phát hiện kế hoạch này thật ngu xuẩn -- vậy mà lại để em rời đi với cái lý do đi tiếp cận một nam nhân khác!"
"Tôi không có cùng Gaia..."
"Ta đương nhiên biết em không có, người của ta vẫn luôn ở bên này giám thị Gaia."
Trong mắt Mạc Sở mang theo tức giận: "Hắn nên cảm thấy may mắn là không có ý nghĩ không an phận nào, nếu không ta rất khó đảm bảo sẽ không động thủ với hắn."
Ngu Tiểu Mạc: "....." Xin lỗi, Gaia thật sự không có ý nghĩ nào không an phận với ta mà là với Dinos, nhưng chuyện này hình như cũng không khác nhau lắm.
Hắn nhìn người đàn ông trước mắt không chút nào che giấu phẫn nộ cùng chán ghét này, chớp chớp mắt, đột nhiên phát hiện một việc.
Biểu tình như vậy giống như là bị người khác cướp vợ... Mạc Sở sẽ không phải là, đang ghen đi?