SUV ở trên bình nguyên phóng như bay, trên bình nguyên mênh mông còn nghe vài tiếng súng nổ.
"Đáng hận! Một phát súng không giết chết được nó! Cậu đừng lãng phí đạn!"
Hà Kiệt hung hăng đạp chân ga, sau khi thấy tang thi hệ phong đang dần dần tới gần thông qua kính chiếu hậu, nhịn không được mà phỉ nhổ: "Đợi anh ngăn nó lại, cậu xuống xe bỏ chạy, đừng quay đầu lại!"
Ngu Tiểu Mạc không để ý tới gã, tỉnh táo nhắm vào mi tâm con tang thi kia, lần thứ hai nả một phát súng ——
Vẫn không trúng mục tiêu.
"Cậu!"
Dường như Hà Kiệt bị hắn làm cho tức chết: "Trước đây không nghĩ tới cậu quật cường như vậy!"
"Cái mạng này là do người khác chết thay, tôi không thể không quật cường."
Ngu Tiểu Mạc thản nhiên nói: "Anh ngăn không được bao lâu, chờ đến lúc nó đuổi theo tôi, tôi cũng sẽ chết theo thôi."
Nghĩ tới những người đồng đội khác che chắn ở trước mặt để bọn họ có đủ thời gian chạy trốn, vành mắt hắn hơi phiếm hồng, lực đạo cầm báng súng cũng lớn hơn.
Mặc dù trong trí nhớ, Thẩm Tịch và mấy người kia chỉ mới kết thành đồng đội không bao lâu, nhưng trơ mắt nhìn bọn họ chết vì mình, trong lòng của hắn vẫn có loại phẫn nộ không nói ra được.
Đùng!
Lại là một phát súng, xẹt qua vai tang thi.
Đây là một khẩu súng vĩnh viễn không bao giờ hết đạn, đạn cũng là đặc biệt nhằm vào tang thi. Chỉ cần Ngu Tiểu Mạc có thể bắn trúng vào mi tâm tang thi kia ba lần, là có thể thành công giết chết tang thi cấp —— ý tưởng cực kỳ điên cuồng, phỏng chừng nói ra cũng sẽ không ai tin.
Đùng!
[ Tiêu hao giá trị sinh mệnh: / ]
Đùng!
[ Tiêu hao giá trị sinh mệnh: / ]
Hà Kiệt trố mắt nhìn Ngu Tiểu Mạc bắn hai phát súng liên tiếp, mỗi một phát đều trúng mi tâm, mỗi một phát đều làm giảm mạnh tốc độ của tang thi hệ phong, kéo giãn khoảng cách của tang thi với bọn họ.
Như vậy cũng được!!!
Vậy dị năng của bọn họ có ích lợi gì?! Có ích lợi gì?!
Hà Kiệt quả thực muốn mắng to một tiếng ông Trời bất công, không nghĩ đến Ngu Tiểu Mạc có hệ thống mang theo bên người, đừng nói đến con tang thi cấp thấp kém này, dù cho có là cấp cường đại nhất, hắn đều có thể một phát lại một phát bắn chết, bất quá chỉ là vấn đề thời gian dài ngắn thôi.
Mắt thấy đã kéo giãn khoảng cách, Hà Kiệt vừa định nắm lấy thời cơ chạy trốn khỏi tang thi, không nghĩ tới người bên cạnh gã kéo gã lại: "Tới gần một chút, tôi có thể giải quyết nó."
Hà Kiệt bị ý nghĩ không thể tưởng tượng nổi của Ngu Tiểu Mạc làm cho sợ hãi: "Cái gì?! Cậu điên rồi sao?!"
[ Xong xong, người này nhất định là bị choáng đến ngu rồi! Làm sao bây giờ? Hay là ném hắn xuống nhỉ! ]
Ngu Tiểu Mạc: "....."
Hà Kiệt: "Con mẹ nó, tên kia đã đuổi theo tới!!"
[ A a a a sớm biết như vậy lúc nãy đã ném hắn xuống!! ]
Ngu Tiểu Mạc chẳng muốn giao lưu cùng người này nữa, buông ống tay áo của gã ra. Lần thứ hai thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhắm ngay con tang thi chỉ còn / giá trị sinh mệnh kia.
Đùng đùng!
Lần này bắn liên tiếp hai phát súng, phát súng đầu tiên thì tang thi lắc mình tránh thoát, nhưng mà phát súng thứ hai, trực tiếp trúng mục tiêu!
Tang thi kêu thảm một tiếng, té xuống đất, cũng không bò dậy nữa.
[ Chúc mừng ký chủ, giết chết thành công tang thi cấp ]
[ Phần thưởng thu được: điểm tích lũy ]
Nhìn trên giao diện thông tin có thêm điểm tích lũy, Ngu Tiểu Mạc thở phào nhẹ nhõm, lòng bàn tay đã chảy đầy mồ hôi.
Hà Kiệt chợt đạp phanh lại.
Ngu Tiểu Mạc thiếu chút nữa liền đập mặt vào kính chắn gió.
Hà Kiệt kéo hắn lại, gương mặt không dám tin: "Cậu cứ như vậy mà giết một con tang thi cấp ?! Cứ như vậy giết một con tang thi cấp ?!"
[ Đây chính là tang thi cấp ! Tang thi bây giờ đều kém như vậy sao?! ]
Ngu Tiểu Mạc: "Bởi vì... Tôi bắn trúng đại não của nó, không phải sao?"
Đại não là nhược điểm duy nhất của tang thi, coi như là cường hãn như tang thi cấp , sau khi bị phá hủy đại não hoàn toàn cũng không thể sống sót.
Hà Kiệt quát: "Cái này anh mày đương nhiên biết! Thế nhưng —— "
Đều nói là tang thi cấp , làn da cực kỳ cứng cực kỳ cường hãn, làm sao có thể cứ như vậy dễ dàng bị bắn vài phát là chết?
"Viên tinh hạch cấp này cậu có muốn hay không?"
Ngu Tiểu Mạc lảng sang chuyện khác: "Không cần, nói nhanh lên rồi đi thôi."
Hà Kiệt: "....."
Chán nản đập vô lăng một cái, gã không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận sự thật là mình đang sở hữu một viên tinh hạch do omega ngồi bên cạnh giết chết này.
Ngu Tiểu Mạc nói: "Nếu như anh không cần —— "
Hà Kiệt hung hăng ngắt lời hắn: "Đương nhiên cần! Đó là do vài người bọn họ chiến đấu quên mình đổi lấy! Anh mày nhất định phải mang về cho Lý ca!"
Lý ca trong miệng gã chính là lão đại của thế lực nhỏ vừa mới quật khởi gần đây của bọn họ, Lý Cảnh. Gần đây Thẩm Tịch mới gia nhập vào cái thế lực nhỏ này, trong cái thế lực này chỉ có duy nhất một omega nam tính hệ trị liệu, Lý Cảnh rất quan tâm đến hắn, quan hệ của hai người tựa hồ rất tốt.
Cực hạn của năng lực tự động phân tích chính là ở điểm này, dưới tình huống không có tiếp xúc với vai chính chỉ có thể thu được ký ức của Thẩm Tịch, hơn nữa phàm là đại bộ phận ký ức có liên quan đến vai chính cũng sẽ không bị kích phát, Ngu Tiểu Mạc không biết vai chính là ai, nhưng mà có thể khẳng định không phải là Hà Kiệt, rất có thể là Lý Cảnh kia.
Về phần nhân vật phản diện... Ngay từ đầu liền xuất hiện trong bối cảnh thế giới, người kia vừa nhìn chính là nhân vật phản diện Nguyên Tiêu, thật là đoán cũng không cần đoán.
Nhẹ nhàng sờ lên cổ tay chỗ vòng tay không gian ẩn hình, cảm nhận được chiếc nhẫn đang lặng lẽ nằm bên trong, tâm tình của Ngu Tiểu Mạc tốt lên vài phần, cảm giác âm u do thấy đồng đội tử vong lúc nãy cũng giảm đi được một chút.
Hà Kiệt đào trong đầu tang thi ra tinh hạch cấp , trên tay dính đầy máu tươi đã trở về.
Ngu Tiểu Mạc đưa khăn giấy ra.
Hà Kiệt tiện tay lau lau, đem tinh hạch cất vào trong túi, ở trong có có vài viên tinh hạch bọn họ thu thập được trước đó, đều là cấp cấp .
"Chúng ta quay về chỗ Lý ca, đến lúc đó cậu giải thích một chút với anh ấy."
Hà Kiệt nhìn tinh hạch mà gã với những đồng đội khác chém giết đẫm máu mới có được, viền mắt đỏ lên: "Ta..."
Ngu Tiểu Mạc gật đầu: "Tôi biết."
Hà Kiệt không lên tiếng.
Lúc đi là một tổ nhỏ, khi trở về chỉ có hai người và một túi tinh hạch, tang thi này đối với tổ trưởng Hà Kiệt mà nói không thể nghi ngờ là một đả kích khổng lồ. Vì vậy dọc đường gã chưa từng nói thêm câu nào, nhưng Ngu Tiểu Mạc lại có thể nhìn ra gã đang cố gắng áp chế tâm tình của mình.
Tâm tình một khi bạo phát sẽ rất khó thu liễm, mà đây đang là mạt thế, phải thời thời khắc khắc bảo trì cảnh giác cùng trấn định, ở mạt thế căn bản sẽ không cho người có cơ hội phát tiết, buông lỏng biếng nhác, chính là chết.
Căn cứ ở trước mắt, nhìn ra được nơi này đã từng là một thành thị nhỏ bỏ hoang, bên ngoài xây một tầng tường thành vây ngăn trở tang thi tấn công.
Cửa căn cứ mở ra, có người đi lên dẫn bọn họ vào, lúc xuống xe Ngu Tiểu Mạc vỗ vỗ vai Hà Kiệt, nhìn gã chăm chú.
Đây là một cái động tác an ủi, Hà Kiệt nở nụ cười cảm kích, nhảy từ trên xe xuống.
Mấy nhân viên công tác vây quanh hắn, hỏi một ít tình huống, Ngu Tiểu Mạc cầm lấy túi tinh hạch, từ trên xe đi xuống.
"Bác sĩ Thẩm."
Có người xuất hiện trước mặt hắn: "Lão đại muốn gặp cậu."
Bởi vì Thẩm Tịch là một người hệ trị liệu, cho nên người khác đều gọi hắn là "Bác sĩ", ngữ điệu rất cung kính.
Ngu Tiểu Mạc giơ túi tinh hạch trong tay lên: "Cái này —— "
"Mang theo đi."
"Được."
Ngu Tiểu Mạc muốn nói một tiếng với Hà Kiệt, không nghĩ tới Hà Kiệt sớm đã bị mấy nhân viên công tác mang đi hỏi han tình hình, hắn không thể làm gì khác hơn là đuổi theo người phía trước.
Căn cứ này không tính là quá lớn, nhưng mà người đến người đi cũng có vài phần sức sống, dọc đường Ngu Tiểu Mạc không thấy được có bao nhiêu omega giống như hắn, nhưng thật ra có rất nhiều alpha dùng ánh mắt cực kỳ mập mờ quang minh chính đại nhìn hắn, giống như hắn là con mồi thơm ngon của bọn họ.
Ngu Tiểu Mạc nhíu mày, không thích ứng dời đi tầm mắt.
Số lượng omega ở mạt thế giảm nhanh gần như phân nửa, thành "Động vật quý hiếm" cấp quốc bảo, nếu không phải Thẩm Tịch có thực lực cấp , phỏng chừng người nơi này sẽ không cho hắn bước ra khỏi cửa căn cứ. Ở bên ngoài căn cứ hắn có thể dốc hết sức giết chết một tang thi cấp , nhưng vừa về đến căn cứ, lại trở thành một omega, là đối tượng bị rất nhiều alpha khác mơ ước.
Ngu Tiểu Mạc cúi đầu nhìn thân thể thanh niên này, có chút lo lắng.
Thể chất của omega không bằng alpha và beta, trước khi mạt thế xảy ra chính là có nhiệm vụ sinh con đẻ cái, mà sau khi mạt thế đến, có không ít omega trở thành dị năng giả, không chỉ thể chất được cường hóa thật mạnh mẽ, mạnh đến nỗi có thể khống chế tiết dục tố, cũng có thể kiềm chế tiết dục tố của mình không tiết hỗn loạn ra ngoài, cái này cũng có tác dụng tránh cho trong chiến đấu, omega đột nhiên phát tình khiến cho những người khác không khống chế được mà phát sinh tình cảnh gì đó.
Thẩm Tịch làm một hệ trị liệu cấp , tự nhiên cũng có thể có năng lực khống chế tiết dục tố của mình, nếu như hắn không muốn phát tình có thể áp chế, về phần áp chế như thế nào, phải nhìn xem hắn có bao nhiêu ý chí cùng thực lực.
Hắn lo lắng chính là điểm này.
Hiện tại Thẩm Tịch đã tuổi, vẫn còn chưa bị người đánh dấu qua. Lúc trước mỗi khi đến kỳ động dục hắn đều dựa vào ý chí của mình mạnh mẽ áp chế xuống, thân thể của dị năng giả vốn bất đồng với người thường, áp chế một cái như thế, thật sự vẫn luôn bị hắn đẩy xuống đến hiện tại.
Mà bây giờ.. Ngu Tiểu Mạc không nắm chắc có thể làm được như Thẩm Tịch.
"Đến rồi, cậu vào đi."
Nhân viên công tác nói với hắn, đưa hắn đang suy nghĩ miên man tỉnh táo lại, Ngu Tiểu Mạc ngẩng đầu, thấy được một tòa nhà màu xám tro.
Có mấy người canh giữ phía trước đi đến, không nói gì liền đưa Ngu Tiểu Mạc đi vào.
Ngu Tiểu Mạc theo bọn họ đi vào phòng khách, trong đại sảnh còn có vài người, nhưng mà người đầu tiên Ngu Tiểu Mạc nhìn chính là nam nhân đang ngồi trên sô pha ở giữa phòng.
Lớn lên thật đẹp trai, lại theo kinh nghiệm của hắn mà nói, người có dung mạo như vậy, không phải vai chính, cũng là nhân vật phản diện.
"Lại đây."
Nam nhân ở giây thứ nhất thấy hắn liền ngoắc ngoắc ngón tay, kêu gọi kia cảm giác như đang gọi tiểu sủng vật của mình, làm Ngu Tiểu Mạc có chút khó chịu.
Mạc Sở cũng sẽ làm cái động tác ngoắc ngoắc ngón tay gọi hắn tới, nhưng y làm rất thuận mắt, còn dùng ánh mắt rất ôn nhu nhìn mình.
Nhìn xem người này, bộ dạng đương nhiên, thật giống như ban ân.
Thực sự là... Có hơi chán ghét.
Tuy rằng chán ghét, Ngu Tiểu Mạc vẫn đi tới, cầm túi tinh hạch đưa cho nam nhân: "Đây là —— a!"
Bất ngờ không kịp đề phòng, hắn bị nam nhân chợt kéo đến, ngã trên lồng ngực của y.
Xung quanh vang lên tiếng huýt sáo cùng hơi thở của nam nhân xa lạ làm cho hắn cảm thấy rất không thoải mái, Ngu Tiểu Mạc vừa định đẩy người đàn ông này ra, cằm đã bị người ta dùng sức chế trụ, một nụ hôn băng lãnh mà bá đạo giam cầm đôi môi hắn.
"!!"
Trong nháy mắt, phẫn nộ cùng ghê tởm đánh úp làm Ngu Tiểu Mạc chẳng biết lấy sức mạnh từ đâu đẩy nam nhân sang một bên, cánh tay nhấc lên, đánh thẳng vào ngực y: "Tránh ra!!"
Sắc mặt nam nhân trong nháy mắt trầm xuống: "Cậu có ý gì?!"
Ngu Tiểu Mạc trầm mặc, dùng sức chà lau môi mình, nhanh chóng đứng lên tránh xa ghế sô pha, bảo trì khoảng cách nhất định với nam nhân kia.
Y không phải Mạc Sở, tuyệt đối không phải.
Ký ức mạnh mẽ tiến vào đại não, Ngu Tiểu Mạc đã biết thân phận người đàn ông này.
Y là vai chính của thế giới này —— Lý Cảnh.