Editor: Thập Bát Sơn Yêu
——————————
Việc đã đến nước này, Bạch Tiên Tiên kỳ thật cũng không có biện pháp gì để cứu vớt, cô ngồi trên giường công chúa mềm như bông, nghĩ nghĩ: "Làm sao để phán đoán Diệp Đình Thu yêu ta hay không?"
Ngân Hà nói: "Mỗi nhiệm vụ có ba cơ hội phán định, ta sẽ nói cho người biết độ hảo cảm của Diệp Đình Thu đối với người, độ hảo cảm đạt tới 100 thì nhiệm vụ hoàn thành. Nhưng thời điểm người lựa chọn phán định, nếu hảo cảm thấp hơn 100 sẽ chịu trừng phạt, trừng phạt không rõ. Dùng xong ba cơ hội phán định mà hảo cảm vẫn chưa tới 100, cho thấy nhiệm vụ thất bại."
Bạch Tiên Tiên không để ý hỏi: "Nhiệm vụ thất bại thì sao? Tử vong?"
Ngân Hà thương tiếc nhìn cô: "Bởi vì trong lòng người quan trọng nhất chính là dung mạo, cho nên nhiệm vụ thất bại, người sẽ bị hủy dung, biến thành thiên hạ đệ nhất đại xấu nữ!"
Bạch Tiên Tiên không hiểu sao rùng mình một cái.
- -
Diệp Sơn và Bạch Thủy Tâm dùng cơm xong buổi chiều liền ngồi máy bay đi nước Ý, biệt thự to như vậy, ngoại trừ người giúp việc và vệ sĩ thì chỉ có Bạch Tiên Tiên cùng Diệp Đình Thu.
Bạch Tiên Tiên nhớ tới lời nói vừa rồi của Ngân Hà: "Căn cứ vào cốt truyện, thời gian hai người Diệp Sơn rời đi là cơ hội để Diệp Đình Thu cầm tù nguyên chủ, hại chết nguyên chủ."
Bạch Tiên Tiên lý giải, người giúp việc, vệ sĩ, nhiều đôi mắt như vậy đều là người của Diệp Đình Thu, đến nỗi việc đến trường học, Diệp Đình Thu càng có thể lấy thân phận anh trai thay cô xin phép nghỉ bệnh, hại chết một đứa con gái đối với Diệp Đình Thu mà nói dễ như trở bàn tay.
Vì thế cô hỏi: "Ý của ngươi là, nếu bổn cung không nắm chặt thời gian gia tăng độ hảo cảm, như vậy đêm nay chính là ngày chết? Đêm nay Diệp Đình Thu sẽ hành động?"
Ngân Hà: "Đúng vậy, cầm tù người tra tấn người giải phẫu người, Diệp Đình Thu làm việc cũng không nương tay."
Bạch Tiên Tiên: "Tốt lắm, nhưng Diệp Sơn bọn họ tại sao lại muốn đi nước Ý?"
Ngân Hà nhàn nhạt nói: "Không nghĩ tới người cũng chú ý đến điểm này."
Bạch Tiên Tiên nói: "Đương nhiên, nhìn mặt đoán ý là cách sinh tồn ở hậu cung. Lúc Diệp Sơn nói cho chúng ta biết bọn họ muốn đi nước Ý, thần sắc không bình thường."
Ngân Hà liền đem cốt truyện che giấu nói cho Bạch Tiên Tiên, kỳ thật thân phận bây giờ của cô là con gái của gia chủ gia tộc Mafia ở Ý, Bạch Thủy Tâm là vợ của gia chủ, còn Diệp Sơn là bạn tốt của gia chủ. Bởi vì sắp tới gia tộc Mafia đấu tranh nội bộ, gia chủ mới đưa mẹ con Bạch gia đến nhà bạn tốt tị nạn, cho dù Mafia tay dài cũng không duỗi đến Trung Quốc được.
Sắc mặt của Bạch Tiên Tiên bỗng chốc trở nên kỳ dị: "Ý của ngươi là hai người Diệp Sơn kết hôn giả? Bạch Thủy Tâm không phải tình nhân bí mật của Diệp Sơn?"
Ngân Hà: "Đúng."
Bạch Tiên Tiên càng nghĩ càng không thông: "Vậy nguyên chủ đem chuyện này nói cho Diệp Đình Thu không phải là xong rồi..."
Ngân Hà nhấc một gương mặt đầy lông, ghét bỏ nhìn cô một cái: "Nếu đơn giản như vậy, còn cần người tới làm gì?"
Nguyên nhân nguyên chủ trầm cảm chính là bởi vì thân là con gái của gia chủ Mafia, lại sợ hãi cảnh sinh hoạt tại gia tộc và bị bắn chết, thật vất vả mới trở lại Trung Quốc, cô ấy sẽ không để lộ thân phận của mình với bất kì ai.
Diệp Đình Thu bởi vì mẹ chết sớm, đối với bất kì kẻ nào hay bất kì việc gì cũng không có bao nhiêu tình cảm, hắn nhận định việc gì thì cho dù Bạch Tiên Tiên có giải thích cũng sẽ uổng công, hắn chính là cái máy giết chóc không có tình cảm, một kẻ bệnh hoạn.
Tóm lại, Bạch Tiên Tiên không những không thể đem thân phận của mình nói cho Diệp Đình Thu, còn phải duy trì tính cách u ám vô hại, bằng không nếu OOC*, Diệp Đình Thu sẽ trực tiếp bóp chết cô.
* OOC: nói đến việc không phù hợp với tính cách, khuôn mẫu, hành vi vốn có của ai đó.
Bạch Tiên Tiên biết trong phòng có camera, liền nằm trên giường giả bộ ngủ, một bên giả bộ ngủ một bên cùng Ngân Hà tham khảo cốt truyện.
Bên kia, Diệp Đình Thu vừa nhìn trộm cô gái trên màn hình, vừa gọi mấy cuộc điện thoại.
Không bao lâu, ngoài cửa vang lên âm thanh: "Thiếu gia, đồ vật ngài muốn."
"Vào đi."
Vệ sĩ tiến vào, đem một hộp thuốc ngủ đặt lên bàn.
•Wattpad: @_thapbatsonyeu_
Diệp Đình Thu thưởng thức hộp thuốc, ánh mắt lạnh lùng âm hiểm nhìn hình ảnh Bạch Tiên Tiên ngủ say trên màn hình.
Nhìn nhìn...... Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên ánh mắt của Bạch Tiên Tiên ở kho hàng, không giống như thố ti hoa* trong ấn tượng của hắn, ngược lại giống như mèo con nhìn thì mềm mại nhưng thật ra lại ngạo kiều, chờ thời cơ tốt liền đi lên cào ngươi một móng vuốt.
*Thố ti hoa: hoa hải đường.
Một móng vuốt kia cào hắn rất đau, thiếu chút nữa liền mất luôn Diệp Tường, nhưng chỉ có một lần này, không có lần sau.
Buổi tối 19:30, Diệp Đình Thu mang theo thuốc ngủ xuống lầu, vào phòng bếp và nhà ăn, sau đó lên lầu gõ cửa phòng Bạch Tiên Tiên.
Tiếng nói bị hắn cố tình làm cho nhu hòa truyền vào trong phòng: "Tiên Tiên, xuống ăn cơm."
Bạch Tiên Tiên cùng Ngân Hà hàn huyên trong chốc lát liền ngủ thật rồi, nghe âm thanh, cô mơ mơ màng màng xuống giường dắt chó đi ra ngoài, ngoan ngoãn gọi một tiếng "Anh trai."
Cô gái tóc đen tán loạn, tóc mái dài qua lông mi, chỉ lộ ra cái mũi nhỏ nhắn tinh xảo, đôi môi phấn hồng cùng cái cằm trắng nõn.
Diệp Đình Thu từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt theo cằm cô nhìn đến cổ áo, hai khối mềm mại phập phồng giấu trong áo ngủ...... Hắn dời ánh mắt đi.
Hai người một trước một sau đi đến trước bàn ăn, nhà ăn to như vậy lại chỉ có hai người bọn họ, có chút phá lệ yên tĩnh.
Bạch Tiên Tiên nhìn một bàn đồ ăn ngon rốt cuộc khôi phục tinh thần, không khỏi nuốt nuốt nước miếng, nói với Ngân Hà: "Tay nghề của đầu bếp Diệp gia giống như rất không tệ."
Ngân Hà trầm mặc hai ba giây, nói: "Hệ thống kiểm tra đo lường, mỗi một phần đồ ăn trước mặt người đều bị bỏ thuốc, nếu muốn tối nay sa đoạ, ăn đi."
Bạch Tiên Tiên: "..." . truyện teen hay
Diệp Đình Thu thân sĩ kéo ghế dựa ra giúp cô, đôi tay đặt trên vai Bạch Tiên Tiên làm cô ngồi xuống, sau đó muốn lấy đi dây xích trong tay cô.
"Không!"
Bạch Tiên Tiên có chút kích động cự tuyệt, lúc ánh mắt Diệp Đình Thu nhìn lại đây, lập tức yếu ớt nói: "Anh trai, không cần đem Ngân Hà đi được không?"
"Nó tên là Ngân Hà?" Diệp Đình Thu nhìn Kim Mao bên chân, nở nụ cười: "Anh trai không thích chó, ngày mai vứt đi được không?"
Ngân Hà cười lạnh một tiếng: "Không tốt."
Bạch Tiên Tiên trong lòng nói: "Bổn cung cự tuyệt!"
Trên mặt cô lại lộ ra thần sắc vừa mềm mại vừa quật cường: "Mặc dù là anh cũng không thể đuổi chó của em đi."
Diệp Đình Thu có chút ngạc nhiên, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Bạch Tiên Tiên cự tuyệt mình.
Nhìn thần sắc quật cường trên mặt của cô gái, trong lòng hắn cười nhạo một tiếng, trên mặt lại ôn hòa không gợn sóng nói: "Vậy ăn cơm đi."
Diệp Đình Thu kéo ghế dựa ngồi cạnh cô, tri kỷ gắp đồ ăn cho cô.
Hương vị thơm ngon của thức ăn nằm trong chén, Bạch Tiên Tiên đột nhiên càng thèm.
Ngân Hà nhắc nhở: "Nhịn xuống! Nhịn xuống! Đây là viên đạn bọc đường của địch nhân, nương nương, cũng đâu phải người chưa từng ăn qua Mãn Hán toàn tịch, vẫn đến nỗi chảy nước miếng như vậy sao?"
Bạch Tiên Tiên xoa xoa nước miếng không tồn tại: "Bổn cung rất tò mò đồ ăn hiện đại có hương vị gì, nếu nói đây là viên đạn bọc đường, vậy thì cái này cũng quá ngọt, ta có chút chịu không nổi."
Nói là nói như vậy, nhưng Bạch Tiên Tiên không có động đũa, cô không muốn lâm vào kết cục bị hủy dung, cô để ý nhất là dung mạo.
"Tại sao Tiên Tiên không ăn?"
Diệp Đình Thu thò mặt qua, gần như dán bên tai cô: "Đây đều là đồ ăn em thích ăn mà dì Bạch nói, anh cố ý gọi điện thoại quốc tế hỏi, cho dù không thích thì nếm thử cũng được?"
Trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy ôn nhu sủng nịch, bị một người như vậy sủng ái, bất kì cô gái nào cũng sẽ say mê.
Nhưng Bạch Tiên Tiên sống sờ sờ cảm giác được một loại hương vị hùng hổ doạ người.
Không thể ăn, ăn vào liền xong đời, nhưng không ăn thì làm sao bây giờ?
Bạch Tiên Tiên cơ linh vừa động, lập tức dẫm chân chó của Ngân Hà dưới bàn ăn.
Ngân Hà rụt nhanh chân chó lại, hoàn mỹ né khỏi tập kích: "Nương nương, người dẫm ta làm gì?"
Bạch Tiên Tiên hừ nói: "Ngu ngốc, mau phát bệnh chó dại đem một bàn đồ ăn này ném đi!"
—————————
Thập Bát Sơn Yêu.