Đến vị diện mới, Tô Hòa liền dung nhập vào cơ thể mới rất nhanh.
Còn chưa chờ Tô Hòa mở mắt, cô đã cảm nhận được một loại ý lạnh thấu xương, tiếng nước mưa vang lên bên tai cô.
Mưa rơi rất lớn, Tô Hòa một mình đứng ở vòng xoay quốc lộ, trên người cô ngay cả một cái ô cũng không có, cả người đều ướt đẫm.
Chỗ này rất hẻo lánh, không có một chiếc xe nào chạy qua, một chiếc xe để Tô Hòa quá giang cũng là rất xa xỉ.
Tô Hòa cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với thân thể này, tại sao lại một mình tìm đến chỗ vắng vẻ này khi trời mưa to như vậy.
Mưa rất to, rơi xuống mặt đất rồi văng tung tóe, đập vào mắt cá chân của Tô Hòa, khiến vớ của cô ướt đẫm.
Cái loại cảm giác ẩm ướt, dính nhớp đó, khiến cho Tô Hòa chán ghét nhíu mày.
Bốn phía không hề có chỗ nào để tránh mưa, tay Tô Hòa cầm một chiếc điện thoại di động, không biết là hết pin, hay do bị ướt, mà màn hình điện thoại đen thui, một chút nhấp nháy cũng không có.
Tô Hòa đứng trong màn mưa, nhất thời không thể định hướng được, cho nên cũng không biết nên đi về hướng nào.
ầm ĩ trong đầu Tô Hòa, "Ha ha ha, bây giờ cần tôi rồi chứ gì? Chỉ cần cô cầu xin tôi, tôi kêu giúp cô một chiếc..."
Không đợi nói xong, Tô Hòa liền nghe thấy âm thanh xe hơi...
Tô Hòa đứng bên vệ đường, nhìn một chiếc xe hơi màu đỏ chậm rãi lái vào tầm mắt.
Chiếc xe kia hẳn nhận ra thân thể này, cho nên nhìn thấy bóng người đứng bên vệ đường, xe giảm tốc độ.
Đại khái chắc chắn Tô Hòa là người mình muốn tìm, xe hơi đậu lại bên cạnh Tô Hòa.
Không được bao lâu thì trên xe có một cô gái bước xuống, cô ấy mặc một chiếc váy dài, trên đầu che bằng một chiếc dù đi mưa.
"Thiển Thiển, sao cậu lại thành thế này? Tên khốn Cố Thời Diễn kia, dám đuổi cậu ra ngoài trong thời tiết như vậy sao?"
Giọng nói của cô gái vừa phẫn uất, vừa đau lòng, "Tên khốn kiếp kia, tớ nhất định phải đập búa vào đập hắn!"
"Có lạnh không?" Cô gái che ô cho Tô Hòa, "Lên xe mau lên, trước tiên về nhà với tớ, ngày mai chúng ta tìm tên khốn kiếp Cố Thời Diễn kia tính sổ."
Tô Hòa cũng chưa kịp tiếp thu kịch tình, tạm thời không biết xảy ra chuyện gì, cô cũng không đáp lời, rũ ánh mắt, theo cô gái lên xe.
Hiếm khi thấy Tô Hòa chật vật như vậy, vốn định chế giễu Tô Hòa một trận, không ngờ lại có người đến đón cô.
hung hăng mắng một câu, "Cô nhất định là có một chân với thần của thế giới, nếu không thì tại sao vận khí của cô lại tốt như vậy?"
Mỗi vị diện đều có pháp quy, luật lệ, mà thần của thế giới chính là người lập ra quy luật, luật pháp tồn tại của thế giới.
Tô Hòa lười ầm ĩ với , trực tiếp cấm khẩu luôn.
-
Lên trên xe, Cảnh Miên Miên lấy từ trong xe một chiếc khăn lông, sau đó đưa cho Tô Hòa.
Thấy ánh mắt Tô Hòa ngưng đọng, dáng vẻ tâm tình sa sút, Cảnh Miên Miên lo lắng nhìn cô.
"Thiển Thiển, cậu không sao chứ? Cố Thời Diễn tên khốn kiếp đó, không hề đáng để cậu thương tâm chút nào đâu, tôi biết rất nhiều soái ca đó, đến lúc đó nuôi mười tiểu bạch kiểm, tức chết tên khốn kiếp Cố Thời Diễn đó luôn!" Cảnh Miên Miên hung tợn nói.
"Tôi không sao, về trước đi." Tô Hòa mở miệng.
"Được rồi, về nhà tớ đi, tắm nước nóng, sau đó ngủ một giấc ngon lành." Cảnh Miên Miên vừa mắng Cố Thời Diễn, vừa đổi tay lái.
Thừa dịp Cảnh Miên Miên lải nhải không ngừng, Tô Hòa bắt đầu tiếp nhận kịch tình của vị diện này.
Nhưng số mạng của Lâm Thiển không hề tồi, cô vốn là thiên kim Đại tiểu thư của Lâm thị.
Ngay tại lúc sự nghiệp của cha Lâm liên tục thuận lợi, Lâm thị lại rơi vào trạng thái bị hao tổn, cuộc sống của Lâm Thiển cũng xảy ra thay đổi long trời lở đất.