Đến cả mẹ Lâm cũng bị lời nói thẳng thừng này của Tô Hòa làm cho nghẹn lại một chút.
Thật lâu sau bà ta mới lầu bầu một câu, "Cái gì mà bán với không bán? Con nói chuyện thật khó nghe."
"Chuyện khó xem cũng làm rồi, còn sợ người khác nói chuyện khó nghe sao?" Tô Hòa nói không chút nể tình, "Lúc ngài bảo tôi đòi tiền Cố Thời Diễn, sao không suy nghĩ một chút xem khó coi cỡ nào?"
Sắc mặt mẹ Lâm nhất thời không nhịn được, bà ta cả giận: "Ta dù sao cũng là mẹ con, sao con lại nói chuyện với trưởng bối như thế?"
"Lâm Thạch Nham gây ra chuyện, từng người các người cuống cuồng như lửa đốt, nghĩ hết biện pháp bảo lãnh nó ra."
"Bây giờ tôi bị người khác đập sống lưng, mắng ham hư vinh, vì tiền không tiếc bán rẻ bản thân mình, sao mấy người không quan tâm chút nào vậy?" Ánh mắt Tô Hòa nhìn mẹ Lâm rất lạnh.
Thấy Tô Hòa bắt đầu nhắc lại nợ cũ, cha Lâm và mẹ Lâm nhất thời đều hơi chột dạ.
Trước kia Lâm gia chưa phá sản, Lâm Thiển không cảm giác được cha mẹ mình trọng nam khinh nữ, nhưng khi xảy ra chuyện rồi, cô mới biết ở trong mắt cha mẹ, cô vĩnh viễn vẫn không quan trọng bằng Lâm Thạch Nham.
Tô Hòa không phải người thâm tình cao thượng, có thể lấy đức báo oán, nếu như người Lâm gia muốn dựa vào cô để sống tiếp, vậy phải đàng hoàng một chút cho cô.
Nếu không chỉ dựa vào quan hệ máu mủ, không đủ cho Tô Hòa phải nhân từ với bọn họ.
Đây vốn là một gương mặt thanh lệ, xinh đẹp, khiến cho người khác có cảm giác ôn nhu, mềm mại.
Nhưng bởi vì sự tồn tại của Tô Hòa, lại tỏa ra một sự nghiêm nghị, quả quyết.
"Bản thân không hề có dáng vẻ của trưởng bối, còn trách tôi nói chuyện khó nghe?" Đôi mắt đen của Tô Hòa phát ra một tia ý lạnh không tốt lành.
Tô Hòa cười nhạt, "Tôi một lòng suy nghĩ cho tương lai cả nhà, chính là các người không thông cảm cho tôi."
Cha Lâm và mẹ Lâm nhất thời không dám tiếp lời, dù sao bọn họ còn phải nương nhờ vào Tô Hòa, cho nên không thể nào xé rách da mặt với cô.
"Gần đây trong nhà xảy ra quá nhiều chuyện." Cha Lâm thở dài sâu kín, "Chúng ta lơ là với cảm nhận của con, điểm này là mẹ con và ta không đúng."
Cha Lâm có thể co dãn, nhìn thấy trong lòng Tô Hòa có vướng mắc, ông ta liền lập tức bày ra dáng vẻ cha hiền, còn nhận sai với Tô Hòa.
Bây giờ không thể hoàn toàn xích mích với Lâm gia, cho nên Tô Hòa cũng đi theo bậc thang này mà đi xuống.
"Gần đây áp lực quá lớn, Thời Diễn gần như đã hạ quyết tâm ly hôn với tôi, tôi luôn suy nghĩ làm sao để cứu vãn chuyện này."
"Vì trừ bỏ nghi ngờ của anh ta với tôi, tôi muốn trả nhà lại cho anh ta, nếu lúc chúng tôi cãi nhau ầm ĩ muốn ly hôn, còn ở lại nhà của anh ta nữa, hiểu lầm của anh ta càng thêm nặng hơn."
"Bây giờ anh ta cảm thấy tôi coi trọng tiền của anh ta, nếu như chúng ta có thể trả cho anh ta một số tiền thì tốt, cho nên tôi mượn Miên Miên một ít, nhưng cũng không nhiều lắm, thử chiêu này trước xem có thể loại bỏ nghi hoặc trong lòng anh ta hay không."
Lúc nói lời này, âm thanh của Tô Hòa lộ ra một chút mệt mỏi.
"Nếu như không giải quyết tốt thì sao? Nếu Cố Thời Diễn muốn lấy lại nhà, còn ly hôn với con, cả nhà lớn bé chúng ta biết làm thế nào đây?" Mẹ Lâm vô cùng không yên tâm.
Đáy lòng của bà ta không hề đồng ý với chủ ý này của Tô Hòa, sợ trộm gà không được còn mất luôn nắm thóc.
"Nói cho cùng, ở trong mắt mẹ và cả nhà chưa từng xem trọng hôn nhân của tôi?" Âm thanh của Tô Hòa lạnh xuống.
Thấy mẹ Lâm lại chọc Tô Hòa không vui, cha Lâm hung ác trợn mắt với bà ta một cái.
"Con đừng nghe mẹ con." Cha Lâm cũng coi như quyết đoán, "Con cứ làm theo ý mình đi, cho dù ra sao ba cũng ủng hộ con."
Con nào cũng là con, cha Lâm nhìn vào tình cảnh hôn nhân của Tô Hòa và Cố Thời Diễn, ông ta cảm thấy bọn họ đúng là nên xuống tay đánh một trận.
Cho nên cha Lâm cưỡng ép mẹ Lâm ra khỏi căn hộ của Cố Thời Diễn mua, vì muốn làm cho giống thật, còn dọn sạch toàn bộ hành lý ra khỏi nơi đó.