Tâm tư Tô Hòa xoay chuyển trăm vòng, nhưng trên mặt lại ung dung, thật lâu sau cô mới mở miệng.
"Xuân Thần phát hiện trên thi thể của Cổ Phán có một miếng ngọc bội của Tựu Chiếm." Tô Hòa thấp giọng nói.
"Nếu biết hung thủ rồi, thì liền giết Tựu Chiếm đi." Kỵ Thần.
Tô Hòa không lên tiếng, chỉ rũ mắt, vẻ mặt không buồn không vui, khiến cho người khác không nhìn ra ưu tư.
Thấy Tô Hòa như vậy, Kỵ Thần tựa hồ có chút không kiên nhẫn, "Điện Hạ còn việc gì không? Nếu chỉ có chuyện này, Thần còn có việc, xin cáo lui trước."
"Tế Ti đại nhân ở trước mặt Điện Hạ nói chuyện vẫn nên cung kính một chút thì tốt hơn." Uyên Liễm nhìn Kỵ Thần, ánh mắt của hắn rất lạnh.
Kỵ Thần cũng không tức giận, hắn ngược lại cười một chút, "Không cung kính thì sao? Ngươi hỏi Điện Hạ có tức giận không?"
Tô Hòa ngước mắt, liếc nhìn Kỵ Thần.
Kỵ Thần cũng không sợ Tô Hòa, vẫn không có nửa phần kính ý như cũ, giống như đoán được cô sẽ không thể nào làm gì hắn.
Cuối cùng quả thật Tô Hòa không làm gì hắn, còn chưa tìm hiểu tình huống trước kia, Tô Hòa lựa chọn án binh bất động.
"Tựu Chiếm đã bị nhốt trong Thiên lao rồi, chuyện này giao cho ngươi thẩm vấn." Tô Hòa nói với Kỵ Thần.
Kỵ Thần nhướng mày một chút, tựa hồ không ngờ Tô Hòa sẽ giao việc này cho hắn.
Kỵ Thần thể hiện ưu tư của mình rất rõ ràng cho Tô Hòa biết, cô hỏi, "Tế Ti đối với quyết định của Bổn Điện Hạ có gì dị nghị?"
"Không có, chỉ là thần có chút kinh ngạc thôi. Nếu Điện Hạ giao cho thần, thì cho thần hỏi một câu, cuối cùng là giết Tựu Chiếm có thể khiến Điện Hạ cao hứng, hay thả hắn thì ngài mới cao hứng?" Kỵ Thần hỏi rất thẳng thừng.
"Chỉ cần ngươi tra đúng chân tướng, Bổn Điện Hạ liền cao hứng." Tô Hòa mở miệng lạnh lùng nói.
Kỵ Thần khó hiểu cười một tiếng, "Thần biết rồi."
"Ngươi lui xuống đi." Tô Hòa nhàn nhạt nói.
Kỵ Thần lại qua loa hành lễ, "Thần cáo lui."
Sau khi Kỵ Thần đi, những đóa hoa khép lại kia lại nở rộ lần nữa.
Tô Hòa nhìn một mảng phồn hoa trước mắt, mở miệng hỏi Uyên Liễm bên cạnh, "Nếu quả thật là do Tựu Chiếm làm, ngươi nói Bổn Điện Hạ nên phạt hắn thế nào?"
"Điện Hạ có suy nghĩ của mình, thần không dám suy đoán bậy bạ thêm." Uyên Liễm cung kính nói.
"Lúc nên không nên ngay thẳng thì lại quá ngay thẳng, lúc nên ngay thẳng thì lại giở thủ đoạn trên đầu Bổn Điện Hạ." Tô Hòa dạy dỗ Uyên Liễm một câu.
Đầu Uyên Liễm lại cúi thấp hơn, "Thần khiến cho Điện Hạ thất vọng, xin Điện Hạ trách phạt."
Tô Hòa lần này không quan tâm đến Uyên Liễm nữa.
Bây giờ Tô Hòa cũng ít nhiều có chút hiểu biết, nguyên nhân Uyên Liễm không trực tiếp nói với Thanh Châu chuyện Mị tộc bị làm nhục.
Tựu Chiếm là tộc nhân của Thanh Châu, vị diện này lại rất coi trọng tộc nhân, Uyên Liễm không biết sau khi Thanh Châu nghe chuyện này xong, có thể xử phạt Tựu Chiếm hay không.
Cho nên hắn nói với Kỵ Thần, muốn Kỵ Thần vì Mị tộc mà tố cáo trên ngự tiền.
Kỵ Thần là Mị tộc, Thanh Châu đối đãi với hắn lại không giống với người khác, chuyện này do hắn nói có lẽ là thích hợp nhất rồi.
Uyên Liễm hiếm thấy coi trọng tình cảm một lần, không ngờ Kỵ Thần căn bản không hề nói tới chuyện này.
Về phần tại sao lại không nói, Tô Hòa vừa rồi đã dò xét nhiều lần, cô lại không thể dò xét ra nông sâu trong lòng Kỵ Thần.
Dù Tô Hòa dùng Tựu Chiếm làm mồi nhử, muốn tìm hiểu suy nghĩ thật sự của Kỵ Thần đối với chuyện này, nhưng đối phương vẫn kín như bưng như cũ, một giọt nước cũng không lọt.
Hắn nói chuyện thẳng thừng như vậy, Tô Hòa ngược lại không thể nhìn ra cuối cùng hắn đang suy nghĩ điều gì.
Xem ra Cửu Châu Quốc còn phải tìm hiểu sâu hơn nữa so với tưởng tượng của cô.
Tô Hòa nhìn tòa cung điện Thần Vực đại khí trang trọng kia một chút, sau đó lại bảo người truyền Hoa Hề đến.
Không bao lâu, Hoa Hề mặc bộ y phục bằng lụa mỏng khi sáng đi tới, gương mặt tuyệt sắc mang theo ưu sầu, bi thương, nhìn cây cỏ cũng không nhịn được động tình.
Hoa Hề mặc dù không đẹp bằng Kỵ Thần, nhưng trên người nàng lại mang theo ý vị tao nhã, dịu dàng, nhu mì, khiến cho người khác không thể dời mắt.