Tô Hòa đã sớm nhìn thấu chút tâm tư đó của Lý Uyển Linh, chỉ là cô cũng không thèm ngăn cản.
Tần Tranh Vanh đã hơn năm mươi tuổi, chỉ hi vọng người nhà hòa thuận đoàn viên, cho nên bây giờ hắn mới thường tiếc Tô Hòa như vậy.
Con người tới một độ tuổi nhất định sẽ nhìn lại sai lầm của mình, Tần Tranh Vanh lúc còn trẻ sẽ không có nhiều kiên nhẫn với người thân của mình như vậy.
Tô Hòa có thể lợi dụng điểm này, mẹ con Lý Uyển Linh tự nhiên cũng biết lợi dụng.
Bây giờ Tần Tranh Vanh không thể lập tức thất vọng hoàn toàn với Tần Trăn Trăn, dù sao cũng là máu thịt chí thân, dù con gái có càn quấy đi nữa, ở trong mắt cha mẹ cuối cùng vẫn là con của mình.
Tô Hòa cũng không ngăn cản mẹ con Lý Uyển Linh, nếu muốn quay về, thì cho quay về.
Tô Hòa câu câu môi, thích nhất là loại người biết rõ trong núi có hổ, còn muốn lên núi.
Tinh thần can đảm này thật đáng khâm phục!
-
Tô Hòa đoán không sai.
Biết Tần Trăn Trăn ở bên ngoài "không tốt", thái độ Tần Tranh Vanh dần mềm xuống, chỉ là ngại Tô Hòa, hắn cũng không để cho cô ta quay về nhà.
Lần này Tần Trăn Trăn phạm vào vấn đề đạo đức, Tần Tranh Vanh cũng rất tức giận, bằng không theo cách yêu thương của hắn dành cho Tần Trăn Trăn, cũng không bao giờ đánh đuổi cô ta ra khỏi nhà.
Nhưng bây giờ Tô Hòa về nhà, còn trở thành Tổng giám đốc công ty, cuộc sống đã bước vào nề nếp.
Mà đứa con gái khác lại lưu lạc ở bên ngoài, người ngoài còn điên cuồng công kích nó.
Tuy nói là Tần Trăn Trăn hoàn toàn có tội, nhưng nhân tính vốn chính là đồng tình với kẻ yếu, mỗi một cha mẹ đều nghiêng về đứa trẻ ngọt miệng, cuộc sống khó khăn.
Đây là bản tính vốn có của con người, Tần Tranh Vanh cũng không ngoại lệ.
Hơn nữa thái độ nhận sai của Tần Trăn Trăn vô cùng tốt, khiến cho Tần Tranh Vanh dần mềm lòng.
Do dự hai ngày, cuối cùng Tần Tranh Vanh cũng nói muốn cùng Tô Hòa ăn xong ra ngoài một chút.
Vườn hoa của Tần gia rất lớn, gió đêm tấp nập, thổi tới trên người rất thoải mái.
Sau khi từ phòng khách ra ngoài, Tần Tranh Vanh cũng không nói gì, luôn là dáng vẻ muốn nói lại thôi, không biết nên mở miệng thế nào.
Ngược lại Tô Hòa đánh vỡ sự yên lặng của hai người trước, mở miệng hỏi, "Ba, ba kêu con ra ngoài là vì chuyện của Tần Trăn Trăn?"
Bị Tô Hòa nhìn thấu, trên mặt Tần Tranh Vanh thoáng hiện vẻ lúng túng hiếm thấy.
Thật lâu sau Tần Tranh Vanh mới tựa như than thở nói, "Ba biết Trăn Trăn lần này thật sự quá đáng, nhưng chúng ta từ đầu đến cuối gì cũng là người một nhà."
"Nếu là người một nhà sao có thể làm ra chuyện này?" Tô Hòa nhìn thẳng Tần Tranh Vanh, "Nếu là em gái con, thì tại sao muốn câu dẫn bạn trai con? Khiến cho con ở hôn lễ bị khó xử như vậy?"
Tần Tranh Vanh vẫn yên lặng, hắn rung môi hai cai, mở miệng nhiều lần cũng không biết nên nói cái gì.
"Ba, ba là người đứng đầu một nhà, ba chủ trì đại cuộc, vì gia đình hòa thuận, cho nên hi vọng con có thể tha thứ cho nó." Tô Hòa thu hồi tầm mắt.
Cô rũ ánh nhìn, lông mi ở mí mắt phủ xuống, thanh âm của cô nhẹ vô cùng, "Nhưng ba không có đứng ở góc độ của con, không có đứng ở góc độ người bị hại mà suy nghĩ."
"Dung Dung." Nghe Tô Hòa nói lời này, Tần Tranh Vanh gấp gáp nói.
"Con là con gái của ba, ba nhất định không để con chịu ủy khuất, năng lực của con rõ ràng, Tần thị tương lai là phải giao vào tay con, ba, chỉ hy vọng..."
"Ba, ba đừng nói." Tô Hòa cắt đứt lời của Tần Tranh Vanh, "Con đồng ý cho Tần Trăn Trăn quay về, bất kể là nhà hay là công ty, con cũng không có ý kiến gì."
Tần Tranh Vanh sợ Tô Hòa tức giận, hắn vội vàng bổ sung, "Công ty vẫn nên giao cho con, Trăn Trăn không thích hợp xử lý công việc, hơn nữa nó cũng không đòi trở lại công ty."