Nội dung mang tính chất tham khảo cải biên, được lấy cảm hứng và mượn ý tưởng từ tác phẩm "Ma Lạt Thiên Kim Đẩu Ác Thiếu". Có thể sẽ làm bạn cảm thấy khó chịu hay phản cảm. Cần cân nhắc kĩ trước khi xem.
"Vậy là thần đặc biệt rồi. Thần thích như vậy." Hạ Y nhẹ nhàng cười, không nhịn được tự luyến nói một câu.
Glenn đến đây từ chối cho ý kiến, chỉ có một mực duy trì tư thế ám muội kia.
Được một lúc, Hạ Y đã có phần mất kiên nhẫn, thấp giọng gọi: "Điện hạ, người nhanh về phòng nghỉ ngơi thôi."
"Tạm thời cứ thế này đi." Ngữ điệu Glenn đáp lại thập phần lười nhác, thấp giọng thủ thỉ.
"..." Nhưng mà cô muốn nằm đệm a!
Cứ thích làm chuyện khác người à!
Lòng Hạ Y gào thét, nhưng lại nhìn nam nhân hèn mọn núp trong cổ mình, có chút bất đắc dĩ thở dài.
"Đều theo ý điện hạ."
Sáng hôm sau, quản gia vừa vào đến dinh thự, hãi hùng nhìn thấy một cảnh này: Hạ Y mắt nhắm nghiền, nằm dựa vào người Glenn ngủ say, Glenn dường như chỉ vừa thức dậy không lâu, ánh mắt mang theo cưng chiều hiếm có nhìn người trong ngực. Khi thấy ông lại không như vậy, tỏa ra hàn băng bức người, ngón trỏ khẽ khàng đưa lên môi, ý tứ rất rõ ràng.
Quản gia cảm thấy mình chắc chắn là vào nhầm nơi rồi. Nhưng mà trực giác cùng khung cảnh phòng khách thiết kế quen thuộc bao năm nói cho ông biết đây hoàn toàn chính là dinh thự của điện hạ.
Hầu gái đó là cái dạng gì!?
Cả điện hạ nữa!? Bộ mặt đó là làm sao!?
Quản gia choáng váng một hồi, quyết định không dám quản nữa. Aizzz, xem ra vẫn là ông già rồi đi.
Hạ Y đêm qua rõ ràng là bị Glenn quấy cho ngủ trễ, mí mắt không sao nhấc lên được, nhu thuận như mèo con nằm gọn trong ngực Glenn.
Glenn ánh mắt mang theo ý cười, rõ ràng là quá phận, nhưng mà chính hắn lại không muốn gọi cô dậy.
Đợi cho Hạ Y mơ màng mở mắt, vẫn là duy trì tư thế đêm qua, có điều người bị ôm lại đảo thành cô rồi.
Hạ Y luống cuống ngồi dậy, còn phát hiện ra Glenn đang ám muội nhìn mình, mặt càng thêm đỏ.
Đêm qua nói là “tạm thời” mà như thế nào mà ngủ quên ở đây luôn vậy!? Tên nhóc kia thì hay rồi! Cũng không trở về phòng mà ngồi đây ôm cô cả một đêm! Có bệnh à!?
Còn thừa nước đục thả câu nữa!
Chờ đó!
Bổn cô nương nhớ kĩ rồi!
Rất tiếc cô còn ý thức được phận hầu gái thấp hèn, không có dám lên tiếng mắng. Chỉ là ngồi rục sang một góc ôm mặt xấu hổ chửi thầm.
Glenn càng nhìn càng thấy hầu gái ngốc nhà mình không khỏi có chút đáng yêu.
Có điều sau này, Hạ Y cũng không dám nhắc lại chuyện này nữa...
Tác giả có lời muốn nói:
Đêm qua "chong" sáng hết nha mọi người :))) Chỉ ôm nhau cả đêm thì hẳn là có thật.
Btw, chương mới sẽ đăng sau khi tất cả các chương truyện đạt trên like nha~~