Edit: Linhlady
Beta: Phuongman
"Không được!"
Tô Linh Nhi nghĩ đến trong ba nguyện vọng của ký chủ có một nguyện vọng là trợ giúp Mạc Ly bước lên ngôi vị hoàng đế, trong lòng bỗng nhiên cả kinh.
Nếu vẫn giống như bây giờ mình vẫn luôn không thể xuất hiện ở trước mặt Mạc Ly, không xoát được cảm giác tồn tại, như vậy Mạc Ly cùng Nạp Lan gia nhất định sẽ bị Lục hoàng tử đánh cắp di chiếu, giết chết.
Đến lúc đó, hai nguyện vọng sau cũng không cách nào hoàn thành, Mạc Ly chết đi, nguyện vọng thứ nhất cũng không hoàn thành.
Ba nguyện vọng không hoàn thành, chờ đợi nàng chính là kết cục linh hồn bị mạt sát.
"Ta phải nắm chặt thời gian ở trước mắt Mạc Ly xoát cảm giác tồn tại!"
Nghe thấy Tô Linh Nhi nói, trên mặt Thước Nhi lộ ra tươi cười vui vẻ.
Tiểu thư rốt cuộc nghĩ thông suốt!
Chỉ là Tô Linh Nhi giống như quên mất một sự thật, đó chính là mấy ngày này người xoát cảm giác tồn tại không phải ai khác, đúng là bản nhân Mạc Ly!
"Tiểu thư, nô tỳ lập tức phái người tiến cung đi hỏi một chút Hoàng Thượng thích cái gì......"
Nói xong, Thước Nhi chạy ra ngoài.
Chưa đi xa Tô Linh Nhi lại gọi cái người nhiệt tình Thước Nhi kêu quay về: "Không cần, cần đưa gì cho Hoàng Thượng trong lòng ta đã hiểu rõ."
Kiếp trước, khi nguyên chủ vào trong cung tham gia tiệc mừng thọ, đưa cho Hoàng Thượng pho tượng tuấn mã đang chạy, mặc tự cùng mạc tự cùng âm(?), Hoàng Thượng nhìn đến vô cùng thích, trước mặt mọi người khen ngợi nguyên chủ, các nương nương hậu cung vì đón ý nói hùa theo Hoàng Thượng cũng ban thưởng cho nguyên chủ rất nhiều, có thể nói là ở tiệc mừng thọ đoạt hết nổi bật.
Nếu Nạp Lan Tĩnh Vận trọng sinh một lần, nói vậy sớm đã đem mấy thứ này chuẩn bị tốt, như vậy nàng chỉ có thể chọn con đường khác.
"Đưa cái gì đây?"
Tô Linh Nhi nhẹ nhàng cau mày không được nỉ non.
Nàng trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện một lão nhân thân thể gầy yếu, mắt sáng như đuốc, ánh mắt như hùng ưng sắc bén, nhưng đến cuối cùng bị bệnh tật tra tấn thành một ông già chỉ có da bọc xương.
"Có!"
Trong đầu Tô Linh Nhi loé một tia sáng.
Vội vàng viết ra một danh sách, nói với Thước Nhi: "Nhanh chóng mua các thứ có tên trong danh sách này về, sau đó phân phó phòng bếp cô thành keo, đúng rồi, trong khi cô ta muốn ngươi thời thời khắc khắc ở bên cạnh, không được để ai lại gần."
Thước Nhi nhìn tên trong danh sách khẽ lẩm bẩm: "Sinh khương, mật ong, cam thảo, bối phấn......"
"Được rồi, đừng đứng ở chỗ này, nhanh đi làm chuyện ta nói đi, nếu không làm tốt đến tiệc mừng thọ của Hoàng Thượng ngươi liền chờ ta xấu mặt đi."
Vừa nghe việc này có liên quan đến tiệc mừng thọ, Thước Nhi vội vàng chạy ra Thanh Lê Viên, đến viện lãnh thẻ bài ra phủ.
Phủ Thái tử, Cúc Viên.
Nạp Lan Tĩnh Vận nhìn pho tượng tuấn mã đang chạy trên bàn, lộ ra một nụ cười đắc ý.
"Chủ tử, pho tượng tuấn mã của ngài thật là đẹp!"
Thủy Nguyệt là tỳ nữ bên người Nạp Lan Tĩnh Vận khen tặng.
Nghe vậy, tươi cười trên mặt Nạp Lan Tĩnh Vận càng thêm rõ ràng, tưởng tượng đến chuyện bản thân đoạt hết tất cả từ trong tay Nạp Lan Uyển Nhu, trong lòng nàng ta toát ra một loại khoái cảm.
"Phái người đi Thanh Lê Viên nhìn xem, bên kia chuẩn bị lễ vật gì."
Nạp Lan Tĩnh Vận vì để ngừa vạn nhất, vẫn là phái người đi Thanh Lê Viên dò hỏi tin tức, phòng ngừa tiệc mừng thọ ngày đó Nạp Lan Uyển Nhu lại cướp đoạt nổi bật của mình.
"Dạ!"
Nửa canh giờ sau, Thủy Nguyệt mang theo tươi cười bước nhanh đi vào ghé bên tai Nạp Lan Tĩnh Vận.
Sau khi biết vị ở Thanh Lê Viên bên kia cô một ít đồ vật không biết tên, Nạp Lan Tĩnh Vận khinh thường hừ nhẹ một tiếng: "Nạp Lan Uyển Nhu, không nghĩ tới ngươi cũng có thời điểm hết bản lĩnh!"
Đôi mắt Nạp Lan Tĩnh Vận nhìn chằm chằm pho tượng tuấn mã trước mặt, giống như thấy mình nổi bật trong yến tiệc ngày đó.
..