Edit:.Linhlady
Beta: Phuongman
Lúc này vẫn là Lý Lỗi đứng dậy nói với mọi người: "Đi đỡ cô ta lại đây, còn có từ hôm nay trở đi đội ngũ của chúng ta sẽ do Ngô Lan tiểu thư chỉ huy, bất kể là ai không nghe lênh...... Sinh tử tự phụ!"
sống chết tự đảm bảo
"Rõ!"
Tất cả binh lính ở đây đều là cấp dưới của Lý Lỗi, đương nhiên sẽ nghe lệnh của hắn.
Lý Lỗi ra lệnh xong, sau khi xoay người lại không khỏi hoảng sợ.
Chỉ thấy Minh Xa thân mình mét cong eo cuộn tròn ở trong lòng ngực Tô Linh Nhi.
"Được rồi, không cần làm nũng, em nói phải nghe lời, đợi lát nữa lại ăn nha!"
Khi nhìn thấy động tác "Yêu nhau" của Tô Linh Nhi và Minh Xa như thế, Lý Lỗi nhớ tới những lời nói lúc trước, sắc mặt không khỏi đỏ bừng.
Đến nỗi một đám quần chúng ăn dưa phía sau, tỏ vẻ ở trong mạt thế cho dù là cẩu lương cũng là một loại tài nguyên quý giá, không thể nói rải liền rải!
Trung khuyển quá dính người, phải làm như thế nào?! Online chờ gấp
Sau khi được Tô Linh Nhi trấn an, cuối cùng Minh Xa cũng an tĩnh lại.
Giây tiếp theo, khi Tô Linh Nhi xoay người nhìn về phía mọi người, ánh mắt trở nên lãnh khốc.
"Ở trong mạt thế, chuyện khó khăn nhất chính là sinh tồn, cho nên, nếu các người không muốn dâng thân trong miệng tang thi, thì lên tinh thần hết cho tôi!"
Mặt những người kia đồng loạt đỏ lên, gật đầu.
Tô Linh Nhi nhìn thoáng qua Hoàng Tiểu Nguyệt chết ngất, trong đó một người lập tức đứng ra nói: "Ngô tiểu thư, chúng ta có thể mang cô ấy đi cùng không?."
Nào biết đang nghe những lời này, Tô Linh Nhi hừ lạnh một tiếng: "Mang cô ta đi? Điều đâu tiên trong mạt thế chính là bảo tồn thể lực! Những đồ ăn lúc trước của các người đều do những binh lính này liều chết mang về, không phải để cho các người làm những chuyện như thế này, cho các người một phút để đánh thức cô ta, nếu không tỉnh thì ném cô ta ở chỗ này tự sinh tự diệt!"
Mọi người cũng biết chuyện vừa rồi, hiểu được Tô Linh Nhi tuyệt đối là một người nói được thì làm được.
Kết quả là, vì không muốn để Hoàng Tiểu Nguyệt bị tang thi ăn luôn, mọi người chỉ có thể dùng vũ lực để đánh thức Hoàng Tiểu Nguyệt đang hôn mê.
"Được rồi, chúng ta đi thôi!"
Hoàng Tiểu Nguyệt sau khi tỉnh lại thì cảm thấy đầu có chút nặng nề, trên người chỗ nào cũng thấy đau.
Chỗ tay bị cắt qua vừa động liền đau, nhưng cũng may là đã ngừng chảy máu.
Trải qua chuyện vừa rồi Hoàng Tiểu Nguyệt cũng học cách thành thật.
Chỉ là bình tĩnh như vậy vẫn chưa duy trì thời gian quá dài.
Giữa trưa ngày hôm sau, lúc một đám người đi tới thị trấn.
Vốn là muốn vào trong sieu thị tìm một ít vật phẩm, nhưng không ngờ lại gặp một đám tang thi cấp bậc không thấp.
Nhưng có Tô Linh Nhi dẫn dắt, mọi người vẫn nhanh chóng giải quyết đám tang thi này vì tranh thủ thời gian quý giá, Tô Linh Nhi để một nhóm người đi tìm đồ ăn, để lại đám binh lính theo mình thu thập tinh hạch.
Hoàng Tiểu Nguyệt ở trong đám người này đương nhiên sẽ chọn việc nhẹ nhàng.
Nhưng sau khi bọn họ di từ trong siêu thị ra, nhìn thấy tinh hạch trong tay Tô Linh Nhi liền lộ ra thần sắc kinh hỉ.
"Không nghĩ tới!"
"Chẳng lẽ đây là đồ vật chúng ta muốn tìm!"
"Khẳng định là bởi vì thứ này, tang thi mới có thể......"
......
Một đám người chạy nhanh lại bên người Tô Linh Nhi.
Kích động hỏi: "Ngô tiểu thư, ngài có thể cho chúng ta xem vật trong tay được không."
Nghe vậy, Tô Linh Nhi ngẩng đầu lên, ánh mắt quét qua một vòng.
"Các ngươi có lẽ không biết, lấy tinh hạch là điều kiện thứ nhất để tôi bảo vệ các người!"
Dứt lời, liền đem tinh hạch để vào túi.
Nhìn thấy mình bị Tô Linh Nhi trực tiếp cự tuyệt, Hoàng Tiểu Nguyệt nổi giận đùng đùng nói: "Cô đúng là người dã man, biết chúng tôi là ai không, nhanh đen cái gọi là tinh hạch cho chúng tôi, nói cách khác người ăn không hết thì gói đem đi!
Tô Linh Nhi cười lạnh một tiếng, ở trong mạt thế tài nguyên thiếu thốn, nếu thật có thể bọc đi thì tốt rồi.
Nhưng khi đối mặt với một đám người Hoàng Tiểu Nguyệt, Tô Linh Nhi xem cũng không thèm nhìn một cái, lạnh lùng nói: "Nếu các người dám cướp một khối tinh hạch từ trong tay tôi, mặc kệ các ngươi là ai, tôi có thể cam đoan rằng các người sẽ không chết trong đám tang thi, mà là chết ở trên...... Tay của tôi!"
..