Edit: Linhlady
Beta: Phuongman
"Cho nên, cha thân yêu, ông thiếu tôi nhiều như vậy, dùng một cái mạng tới hoàn lại chắc không thiệt đi!"
Trên mặt Ninh Uyển Nhi dính một vết máu.
Phối hợp với nụ cười âm trầm khủng bố, quả thực giống như là ác quỷ từ trong địa ngục bò ra.
Ninh Sấm Đình nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: "Uyển Nhi, thật ra trong lòng con vẫn luôn hiểu rõ vì sao ta chọn Khuyết Nhi làm gia chủ!"
"Tôi không rõ!"
Nào biết nghe được Ninh Sấm Đình nói, Ninh Uyển Nhi giống như phát điên hô lớn.
"Tôi không rõ!"
"Mặc kệ thế nào, tôi đều phải làm cho cô ta cả đời tiếc nuối, mặc dù cô ta là chúa tể thế giới mới, là nữ hoàng tang thi, nhưng từ nay về sau cô ta sẽ không có cha yêu thương, ha ha! Tin tưởng khi cô ta biết ông chết trên tay tôi vẻ mặt sẽ rất đặc sắc đi!"
Dứt lời, Ninh Uyển Nhi cầm dao nhỏ muốn đâm vào ngực Ninh Sấm Đình.
"Cha, cẩn thận!"
Tô Linh Nhi mới từ không gian của a Lẫm ra đã nhìn thấy dáng vẻ Ninh Uyển Nhi phát rồ muốn đâm Ninh Sấm Đình không chút sức lực.
Vừa nghe thấy giọng nói của Tô Linh Nhi, trên mặt Ninh Uyển Nhi lộ ra một nụ cười gàn dở như cố chấp lại như hưng phấn.
Có thể khiến cô tận mắt chứng kiến, đây chính là lễ vật tốt nhất mà trời cao ban tặng.
Tốc độ đâm xuống của Ninh Uyển Nhi càng lúc càng nhanh.
Dưới tình thế cấp bách Tô Linh Nhi vội vàng bước đến.
Đó là một loại ràng buộc đến từ huyết thống!
Phốc!
Ninh Sấm Đình vốn tưởng rằng mình cứ như vậy chết đi, ở lúc sắp chết, bên tai lại vang lên giọng nói của con gái mà ông tưởng niệm bấy lâu, đây cũng là ban ân của trời cao rồi.
Nhưng là ông chờ một lúc lâu sau, cũng không cảm nhận được sinh mệnh dần dần trôi đi.
Chậm rãi mở to mắt, liền thấy vẻ mặt Tô Linh Nhi may mắn nhìn ông.
"Cha, hại ngài chịu khổ!"
Ninh Sấm Đình nhìn lại, chỉ thấy cánh tay Tô Linh Nhi cắm một con dao nhỏ sắc bén, máu tươi theo miệng vết thương ào ạt chảy xuôi.
"Khuyết Nhi......"
Ninh Sấm Đình kích động hô.
"Cô......"
Ninh Uyển Nhi không thể tưởng tượng nhìn Tô Linh Nhi.
"Nhân loại không có khả năng có tốc độ nhanh như vậy, chẳng lẽ cô cũng là tang thi?! Không đúng, đồng tử cô bình thường, như vậy cô đã thức tỉnh dị năng rồi, ha ha...... Đã quên nói cho cô, trên con dao kia bôi một loại thuốc làm mất năng lực dị năng, có thể giết chết cô, cũng là một lựa chọn không tồi."
Tốc độ nói chuyện của Ninh Uyển Nhi rất nhanh, tròng mắt che kín tơ máu.
"Tìm chết!"
Tô Linh Nhi nhổ chủy thủ, một cái tay khác duỗi đến giữa không trung, tức khắc rất nhiều vật chất màu đen hội tụ hình thành một thanh trường kiếm.
"Phốc!"
Vẻ mặt Tô Linh Nhi vô cảm cầm kiếm đâm vào ngực Ninh Uyển Nhi.
"Không có khả năng...... Chuyện này không có khả năng......"
Ninh Uyển Nhi lẩm bẩm nói.
Đứng ở bên cạnh, Minh Xa nhìn chằm chằm miệng vết thương trên tay Tô Linh Nhi, khuôn mặt âm trầm: "A Nhiên, nhanh lại đây!"
"Dạ!"
Một người tên là a Nhiên, thành viên Tử Thần được a Quyền mang theo tới đây.
Chỉ thấy a Nhiên vươn tay đặt trên miệng vết thương của Tô Linh Nhi nhẹ nhàng chạm vào, miệng vết thương chừng bảy tám cm tức khắc khép lại.
"A Ninh, em cùng bác trai trở về trước đi, hai người nhất định có rất nhiều lời muốn nói, nơi này để lại cho bổn vương cùng hai người bọn họ."
Minh xa nói với Tô Linh Nhi.
"Cũng được, chuyện còn lại giao cho anh."
Tô Linh Nhi nâng Ninh Sấm Đình lên, lúc này hiệu lực của thuốc đã mất đi một nửa.
Có thể nhìn thấy Tô Linh Nhi sống sờ sờ đứng ở trước mặt mình, nước mắt Ninh Sấm Dình chảy dài.
Quay lại bên kia, Minh Xa nhìn Ninh Uyển Nhi nằm trên mặt đất, con ngươi lộ ra một cỗ hàn ý lành lạnh.
Dám tổn thương A Ninh, chết một lần sao đủ!
A Lẫm và A Nhiên dứng bên người Minh Xa cảm nhận được Minh Xa phát ra áp suất thấp, không khỏi lạnh run người.
..