Kì thực nội tâm ngao ô một tiếng khóc mở, "ahihi hệ thống thật nhiều người, rất sợ bị đánh nha."
Hệ thống "Sợ cái gì, có nam chính ở đây."
Trầm Mộc Bạch, ".. Hắn mong ta sẽ chết càng nhanh được không."
Tràng diện trong nháy mắt có chút yên lặng, đám người mười điểm ăn ý thu hồi ánh mắt, tràng diện lần nữa hết sức căng thẳng.
"Các người đánh nhau là nghiêm túc sao? Tôi vừa rồi ở bên kia thấy được mấy cảnh sát." Thiếu nữ lúc nói xong câu đó, trên mặt là thần sắc không sợ hãi, để cho người ta nhất thời không phân rõ cô rốt cuộc là đang nói thật hay là đang nói láo.
Một người tới giúp đỡ Hoa Tí Nam vừa nghe đến có cảnh sát, rõ ràng do dự, "Báo ca, làm sao bây giờ? Nếu quả thật có cảnh sát mà nói.."
Một người khác cũng sợ, "Báo ca, cái này.. Nếu không chúng ta vẫn là hôm nào đánh đi."
Mấy người mặc dù ở trình độ nhất định có thể không thèm đếm xỉa, nhưng là đã ngồi xổm qua nhiều lần ở cục cảnh sát bọn họ đã đối với chỗ đó sinh ra bóng ma tâm lý.
Hoa Tí Nam nghe xong liền tức đến muốn hộc máu, mấy người tới giúp đỡ này cũng là do người khác giới thiệu đến, sao có thể nghĩ đến thời điểm then chốt như vậy lại không dùng được. Nhưng nhìn đến nữ sinh mang kính mắt mười điểm tỉnh táo, nếu như đối phương nói là thật.. "Mẹ nó, chúng ta đi!"
Sau khi hắn nói xong câu đó, lập tức hướng về thiếu niên đối diện nói dọa, "Mày chờ đó cho tao, chuyện này sẽ không cứ như vậy kết thúc đâu."
Tô Hoài Ngôn thu hồi ánh mắt từ trên người cô gái, sau đó có chút ngoái đầu lại, bên môi lộ ra một cái lúm đồng tiền nhàn nhạt, "Chờ các người."
Hoa Tí Nam sắc mặt rất khó nhìn mang theo mấy người giúp đỡ rời đi.
Trầm Mộc Bạch vui mừng nhìn thanh tiến độ trên đầu Tô Hoài Ngôn đạt tới %, trong lòng chảy xuống nước mắt cảm động.
Cái thế giới này sụp đổ cùng nhân tố không ổn định, để cho tuyến vận mệnh của nam chính cũng chịu ảnh hưởng, từ bé bố mẹ ly dị, mẹ không lưu tình chút nào quay người rời đi. Bố là một xí nghiệp gia thành công, thời gian ở nhà còn không có nhiều bằng bên ngoài, chỉ có thỏa mãn về vật chất. Tạo nên thiếu niên hiện tại mười phần mười ác ma không có râu mép, tính nết vĩnh viễn không thể phỏng đoán, tính cách bất thường vặn vẹo lại biến thái.
Bố của nam chính Tô Hoài Ngôn một tháng trước thì đám cưới lần thứ hai, nhà gái mang đến một đứa con gái tuổi so với hắn lớn một tuổi, thân phận Trầm Mộc Bạch ở thế giới này chính là con gái mẹ kế, chị của Tô Hoài Ngôn.
Mà hệ thống cho nhiệm vụ chính là để cho Trầm Mộc Bạch trợ giúp nam chính trở về con đường chín chắn.
Từ trong trí nhớ nguyên chủ, nam chính ngay tại ngày đầu tiên cô vào trong liền cười tủm tỉm nói ra lời uy hiếp.
Nguyên chủ tính cách mười điểm yên tĩnh nhu thuận, mặc dù trong lòng rất sợ hãi, nhưng là vì không muốn hôn nhân của mẹ mình bị quấy nhiễu, quả thực là vừa thấy Tô Hoài Ngôn liền lẩn rất xa, ngay cả ăn cơm đều ở bên trong gian phòng của mình.
Có thể nói, hai người cơ hồ không có qua lại gì.
Không nói trước hệ thống không có bàn giao cụ thể muốn làm gì, người em trai này thoạt nhìn sẽ rất khó giải quyết đi, Trầm Mộc Bạch ở trong lòng tuyệt vọng nghĩ đến.
Sau khi Hoa Tí Nam bọn họ rời đi, Lục Gia Thần cùng trường với Tô Hoài Ngôn mở miệng hỏi, "Ngôn ca? Đây là?"
Tô Hoài Ngôn không có để ý tới lời nói của Lục Gia Thần, chỉ là bên môi ý cười nhạt xuống.
Mặc quần màu đen Punk tóc vàng cùng một mét chín mấy lạnh lùng ca ca thức thời chào hỏi một tiếng, "Lần sau bọn họ đến nhớ kỹ kêu tôi." Sau đó phủi mông một cái liền đi.
Lục Gia Thần lại thế nào trì độn, cũng đã nhận ra bầu không khí không thích hợp, run run rẩy rẩy nhỏ giọng nói.
"Cái kia em đi trước, Ngôn ca."
Lúc đi qua bên người Trầm Mộc Bạch, vẫn không quên dò xét vài lần.