Trầm Mộc Bạch lấy lại tinh thần, nhìn tiểu nam chính gần trong gang tấc, dọa đến vội vàng nhảy một cái, "Cậu.. cậu làm sao phát hiện tớ?"
An Tử Dục đáy mắt mang theo ý cười cưng chiều, vuốt vuốt đầu thiếu nữ nói, "Vô luận cậu ở đâu, tớ đều có thể tìm ra cậu."
Trầm Mộc Bạch nhìn chung quanh một chút, cái kia Doãn Thiên Hạ đã không thấy, cô thử dò hỏi, "Vừa rồi cậu ta đang cùng cậu thổ lộ?"
An Tử Dục hơi cuộn lên vành môi, đáy mắt phát ra một chút ý cười, "Ừ."
Trầm Mộc Bạch khẩn trương nói, "Vậy cậu đáp ứng cậu ta sao?"
Trong mắt ý cười càng ngày càng sâu sắc, An Tử Dục ngữ khí ôn nhu nói, "Tớ đã có Lạc Lạc."
Trầm Mộc Bạch đáy mắt lộ ra chút thần sắc thất vọng, trông mong nhìn hắn nói, "Cậu liền không thử một lần?"
Bên môi nụ cười dần dần biến mất, An Tử Dục mắt sắc u ám nói, "Lạc Lạc hi vọng tớ đáp ứng cậu ta tỏ tình?"
Trầm Mộc Bạch trông thấy sắc mặt hắn, vội vàng ngậm miệng.
An Tử Dục lại cười, hắn nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mắt, ngữ khí nguy hiểm nói, "Lạc Lạc, chớ chọc tớ tức giận."
Trầm Mộc Bạch sợ bập môi, "Chỉ là đùa một chút mà thôi."
An Tử Dục vuốt vuốt đầu cô, "Lạc Lạc ngoan."
Lớp mười một học kỳ thứ nhất tiến đến, khoảng cách tiểu nam chính sinh nhật mười bảy tuổi còn có hai tháng.
Trầm Mộc Bạch thời điểm bị hỏi quà sinh nhật, suy nghĩ một chút nói, "Tớ làm đồ ăn cho cậu ăn?"
An Tử Dục trầm thấp cười ra tiếng, nhìn chằm chằm con mắt thiếu nữ, dùng giọng nói mập mờ không rõ, "Đem cậu tặng cho tớ có được hay không?"
Trầm Mộc Bạch bị dọa đến kém chút tung ra ba thước, cảnh giác nhìn tiểu nam chính.
An Tử Dục cười khẽ, con ngươi cong cong nói, "Nói đùa."
Sinh nhật đến ngày đó, Trầm Mộc Bạch vốn cho là tiểu nam chính sẽ cùng Tiêu Tuyết Tình bọn họ cùng một chỗ trải qua, không nghĩ tới đối phương lại nói láo muốn cùng các bạn học cùng một chỗ chúc mừng, ngay sau đó liền đem cô lôi ra cửa.
Trầm Mộc Bạch không tình nguyện đi theo hắn.
Không có cái gọi là bạn học, cũng không có cái gọi là bằng hữu, chỉ có hai người bọn họ.
Trầm Mộc Bạch chỉ có thể bị hắn lôi kéo đi khắp nơi, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau chơi đùa, thời điểm trời tối xuống, đối phương lại đem cô kéo tới bên trong một quán trọ nhỏ.
Bà chủ vẽ vẽ vòng tròn, nhẹ nhàng nhìn bọn họ một chút, ngữ khí bình thường nói, "Hai người?"
An Tử Dục mỉm cười "Đúng."
Có lẽ là bởi vì hắn dáng dấp quá xuất sắc, bà chủ nhịn không được nhìn thêm một cái, giọng ôn hòa nói, "Có mang thẻ căn cước không?"
Trầm Mộc Bạch trong lòng cuối cùng là thở phào một hơi.
Lại không nghĩ rằng đối phương từ trên người móc ra một cái đồ vật vuông vức, đưa tới.
Bà chủ nhìn một chút, "Ok."
Trầm Mộc Bạch có chút mở to con mắt nói, "Trẻ vị thành niên cũng có thể vào sao? Một tấm thẻ căn cước cũng có thể?"
Bà chủ ánh mắt dùng ý vị không rõ nhìn tới, cười khẽ một tiếng, "Ô hô tiểu cô nương, chúng ta chỗ này cũng không phải là khách sạn, lấy ở đâu quy củ nhiều như vậy."
Tốt nha, mặc dù hiểu là đạo lý này, nhưng cô chính là nhịn không được lòng dạ may mắn.
Tay bị người nắm thật chặt, lúc sắp đi còn bị bà chủ hỏi, "Cần mũ chụp không?"
(Mũ chụp là cái đó đó á quý dị)
Trầm Mộc Bạch liền hận không thể lập tức đào cái hố đem mình chôn vào.
An Tử Dục cự tuyệt ý tốt của bà chủ, thuê phòng phía sau cửa nói, "Điều kiện kém một chút, bất quá coi như có thể." Hắn quay đầu mỉm cười nhìn Trầm Mộc Bạch, "Lạc Lạc, đêm nay chúng ta liền ở lại đây."
Trầm Mộc Bạch còn muốn bám lấy cửa ra vào chết sống không đi vào, "Cậu dẫn tớ tới nơi này là muốn làm gì?"