"Thanh Thanh! Không nghĩ tới thật là cậu, cậu biết lúc trước tớ có bao nhiêu hối hận không? Tớ hối hận tớ đã nhìn lầm người, tớ mỗi ngày đều sống trong thống khổ cùng tự trách, đêm không thể say giấc, không nghĩ tới cậu vẫn có thể sống tiếp được! Cám ơn trời đất, người người đều nói căn cứ thành phố S là tốt nhất, nhưng là trong mắt của tớ, nơi có cậu mới là tốt nhất, tớ mấy ngày nay đều hồi tưởng lúc chúng ta ở chung, cậu luôn luôn đem đồ tốt nhất giữ lại cho tớ, mà tớ đây, tớ đáng chết! Tớ thiếu chút nữa thì muốn tự sát đi theo cậu, may mắn, may mắn ông trời còn mở rộng tầm mắt, có thể khiến cho chúng ta gặp nhau lần nữa."
Cô ta nói đến tình nồng ý thắm, mười điểm cảm động, ngay cả khóc cũng có thể làm cho người ta đau lòng, lại thêm thân thể gầy gò mặc trên người bộ váy giống đóa bách hợp trắng, chung quanh không ít người vây xem trong lòng đều không khỏi run lên, đem ánh mắt rơi xuống trên người cô gái đối diện cô ta.
Trầm Mộc Bạch mặt không biểu tình nhìn cô ta, nói một câu "A, nói xong rồi sao?"
Tô Ngữ Tình ngẩn người, cô ta da mặt dày như vậy liền đổ ập xuống thành một đống, chính là ăn chắc đối phương tính cách thánh mẫu yếu ớt mềm nhũn sẽ không để ý mà bỏ qua cho cô ta, sẽ bỏ qua tất cả hiềm khích mà lại như lúc trước đối tốt với cô ta. Đến lúc đó, đồ của Tống Thanh Thanh là của cô ta, ngay cả nam nhân cũng là của cô ta. (Cứ tiếp tục ảo tưởng đi)
Nhưng bây giờ, ánh mắt đối phương lạ lẫm cùng biểu tình làm cô ta có chút tâm bất an, giống như có cái gì đang nắm trong tay đột nhiên tuột mất.
Liên quan tới việc không thể đánh vỡ thiết lập của thân thể này trong lúc mới tới, Trầm Mộc Bạch cũng không cần lại tiếp tục diễn kịch, cô nói với hệ thống "Ta có thể đánh chết cô ta không?"
Hệ thống: "Đừng xung động, sẽ khiến gây ra phiền phức không đáng có."
Tô Ngữ Tình trong lòng có mấy phần lo sợ bất an, nước mắt theo gương mặt trượt xuống, điềm đạm đáng yêu lại động lòng người, "Thanh Thanh, cậu.. Cậu vẫn không thể tha thứ tớ sao?"
Quần chúng chung quanh nhìn thấy tiểu cô nương xinh đẹp lại khóc đáng thương như vậy, đã nhận sai rối còn nói xin lỗi, lại không đạt được câu trả lời cần có, ánh mắt nhìn về phía Trầm Mộc Bạch ánh mắt có mấy phần bất mãn cùng thất vọng.
"Cô ấy đã nói xin lỗi, cô cũng không tha thứ cô ấy, tốt xấu gì các cô trước đó còn là bạn tốt."
"Đúng vậy nha, tiểu cô nương dáng dấp đẹp như thế, cũng không cần nhỏ mọn như vậy, các cô hòa hảo chẳng phải vạn sự thuận lợi, không có việc gì là một câu không giải quyết được."
"Ai, người bây giờ, càng trở nên ích kỷ, thói đời nóng lạnh, mạt thế càng là như vậy."
Tống Thanh Thanh có chút cúi thấp đầu, theo người khác, cô ta thương tâm khổ sở, thật tình không biết, mái tóc che lại trên gương mặt kia, có bao nhiêu đắc ý.
Hoắc Quân Hàn đưa đôi mắt màu xanh lam băng nhàn nhạt liếc nhìn qua những người kia, đám người chỉ cảm thấy phía sau mát lạnh, lúc này câm như hến.
"Muốn tôi tha thứ cho cô?" Trầm Mộc Bạch mở miệng.
Tô Ngữ Tình ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt nhu nhu nhược nhược ra vẻ kiên cường mỉm cười, trong mắt sáng tỏ giống như là tràn đầy hi vọng, cho cô ta thêm vài phần diễm lệ tư sắc.
Trầm Mộc Bạch mỉm cười hiền lành: "Tốt, trừ phi cô trở lại quá khứ nói với bọn họ tôi bị Zombie cắn, là cô đang nói láo, tôi không phải rất am hiểu lòng người đâu?"
Tô Ngữ Tình nụ cười trên khóe miệng có chút cứng ngắc, cô ta không thể tin nhìn người trước mắt hoàn toàn giống như biến thành người khác, cũng không thể tin được đối phương vậy mà ở bên ngoài đem sự việc nói ra, sắc mặt trở nên lúc xanh lúc trắng.
Mà dân chúng đứng xem cũng không phải người ngu, cũng là từng trải qua sinh tử nguy nan, lúc này liền một lời hai ngữ hiểu rõ tình huống cụ thể từng phát sinh, ánh mắt nhìn về phía Tô Ngữ Tình hoàn toàn thay đổi.
Ta nói sao lại có nhiều thành phần qua đường không hiểu rõ câu chuyện cứ tự động bổ não câu chuyện xong thích tự tiện đánh giá người khác như vậy.