Đối mặt động tác hắn hết sức phối hợp, Trầm Mộc Bạch tâm khẽ nhấc bắt đầu để xuống, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Đem ga giường cùng chăn cũ thay xong, cô liền đối với Hạ Trạch Vũ nhân cao mã đại nói, "Được rồi, anh nhanh ngủ đi."
Nam nhân nhìn cô một hồi lâu, mới nằm xuống, thế nhưng cặp mắt kia vẫn mở to.
Trong phòng bệnh trừ bỏ một cái giường, không có những vật khác. Bệnh viện vì phòng ngừa bệnh nhân làm ra các loại hành vi tự mình hại mình, cũng sẽ không buông vật tương đối nhọn.
Trầm Mộc Bạch nhìn một chút, có phát hiện không chỗ nào có thể cho cô ngồi xuống, đành phải chiếm một góc giường bệnh, mở miệng dò hỏi, ", anh làm sao còn chưa ngủ?"
"Hạ Trạch Vũ." Nam nhân nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, đột nhiên lên tiếng nói.
Có lẽ gọi cái tên này có thể kích thích đối phương đạt tới mục tiêu tỉnh lại, Trầm Mộc Bạch nghĩ đến.
Cô cảm thấy mình trước đó đại khái là thiểu năng trí tuệ, vậy mà nghĩ không ra một cái biện pháp tốt như vậy.
"Ý anh là muốn tôi gọi tên anh sao?" Trầm Mộc Bạch chứng thực một lần.
Nam nhân nhẹ gật đầu, ánh mắt chớp lên.
Trầm Mộc Bạch thấy hắn không có chút nào ý nghĩ buồn ngủ, liền kể cho hắn truyện cổ tích trong chốc lát thấy đối phương vẫn là bộ dáng tinh thần sáng láng, không khỏi có mấy phần phiền muộn.
"Hạ Trạch Vũ, anh không ngủ sao?" Cô đều đem mồm mép nói khô cả rồi.
Nam nhân nhìn cô một cái, dùng tiếng nói trầm thấp nói, "Gối đầu quá cứng."
Trầm Mộc Bạch sờ lên gối đầu của hắn, cảm thấy còn tốt, trong bệnh viện thống nhất cũng là loại gối đầu này, cũng không có những thứ khác, thế là suy nghĩ một chút nói, "Cái kia tôi đi cùng viện trưởng báo cáo chuẩn bị một lần."
Cô còn chưa kịp đứng lên, nam nhân nằm ở trên giường bệnh liền đem đầu tựa vào trên đùi cô, nhắm mắt lại nói, "Như vậy thì tốt."
Trầm Mộc Bạch, "..."
Cho nên nói đây là coi cô thành gối đầu sao?
Có chút dở khóc dở cười nhìn khuôn mặt đối phương, Trầm Mộc Bạch bất động cũng không phải, động cũng không phải.
Ngoài cửa sổ tia sáng chiếu vào, hành lang cũng có chút im ắng, bệnh nhân dược hiệu phát tác đại bộ phận đều đã ngủ rồi.
Trong lúc bất tri bất giác, Trầm Mộc Bạch mí mắt có chút bị kéo xuống, không đầy một lát mình cũng ngủ thiếp đi.
Cô không có chú ý tới là, sau khi cô ngủ say, nằm ở trên đùi cô, Hạ Trạch Vũ mở mắt, bên trong một mảnh thanh minh.
Trầm Mộc Bạch là lúc y tá gọi tỉnh lại, cô dụi dụi con mắt, phát hiện mình vậy mà nằm ở trong ngực Hạ Trạch Vũ, có chút xấu hổ lập tức xuống giường.
Đối phương đứng ở phía sau, một mặt nghĩ mà sợ hạ giọng nói với cô, "Tiểu Dương, cô cũng quá buông lỏng cảnh giác, coi như đối với cô không có lòng phòng bị, cô cũng không thể ngủ ở trên giường của bệnh nhân nha, vạn nhất bọn họ nếu là phát bệnh bóp chết cô thì làm sao bây giờ?"
Trầm Mộc Bạch bị y tá nhắc nhở như vậy, thiếu chút nữa thì quên đi sự thật Hạ Trạch Vũ ở cái thế giới này là người bệnh tâm thần, cười khan một tiếng nói, "Tôi lần sau sẽ chú ý."
Y tá nhẹ gật đầu, "Đem ga giường cái chăn bẩn cầm tới bên kia, bọn họ muốn cùng rửa sạch. Cô cũng không thể lại sơ ý chủ quan rồi, nếu không phải là tôi cảm thấy cô đi quá lâu, không yên lòng tới xem một chút, cô lỡ bị công kích thì làm sao bây giờ."
Hai người sau khi rời khỏi đây, nam nhân trên giường bệnh mở ra cặp mắt kia, có chút nghiêng mặt đến, hướng về cửa phòng bệnh nhìn lại.
Thời tiết, trời trong xanh.
Rốt cục nghe được cô ấy gọi tên của mình, trái tim kém chút nhảy ra.
Bộ dáng cô ấy ngủ thật là đáng yêu, cho nên nhịn không được len lén hôn một cái.