Edit: Cá Muối
__________
Trời còn chưa sáng, Đường Oản đã bị túm từ trêи giường dậy, gần như là một đường nhắm mắt bị người ta rửa mặt chải đầu trang điểm.
Đến khi cảm giác được mũ phượng nặng nề đè ở trêи đầu, nàng mới hoàn toàn tỉnh táo, sau đó nhìn chính mình trong gương.
Nhìn thấy nữ tử mỹ diễm vô song trong gương, Đường Oản lập tức phấn chấn nói với Tiểu Khả Ái: “Tiểu Khả Ái, nhớ chụp cho ta nhiều ảnh một chút! A a a quần áo này quá đẹp!”
Tiểu Khả Ái nghe xong dùng giọng điệu của cha già nói: “Yên tâm đi con gái! Giao cho ba ba!”
“Ngươi tìm đánh phải không?” Đường Oản tức giận.
Tiểu Khả Ái lập tức chuồn.
……
Không bao lâu sau đã tới giờ lành, trêи đầu Đường Oản trùm khăn voan đỏ.
Kế tiếp một đường bước qua chậu than, ngồi vào trong hỉ kiệu, diễn tấu sáo và trống vô cùng náo nhiệt mà đi về phía phủ Thái Tử.
Sau khi bái thiên địa xong, Đường Oản bị hỉ nương nâng đi động phòng.
Chờ sau khi Phượng Tê Đồng tạm thời rời đi, nàng lập tức giao lưu với Tiểu Khả Ái: “Tiểu Khả Ái, vừa rồi thành thân ngươi có quay video lại chưa? Mau cho ta nhìn một cái!”
Tiểu Khả Ái nhanh chóng đem video phát ra.
Đường Oản thích thú nhìn xem, sau đó không nhịn được mà cảm khái: “Bộ dáng một thân hồng y này của Phượng Tê Đồng, thật là quá soái! Quá đẹp!”
Chỉ cần nhìn gương mặt này, nàng cũng không mệt nữa.
Nghe Đường Oản nói, Tiểu Khả Ái cười hì hì, “Bây giờ đã biết ta tốt với ngươi chưa? Lão công như vậy, ngươi làm sao tìm được!”
Đường Oản trừng nó một cái, “Vậy sao ngươi không nói tới cái tính cách đặc biệt đáng sợ của hắn? Nếu không phải ta may mắn, hiện tại nói không chừng đã bị giết rồi đấy, có biết không?”
Tiểu Khả Ái ngượng ngùng cười: “Vai ác sao…… Tính cách ít nhiều đều có chút vấn đề! Bình thường!”
Chờ Đường Oản xem xong video dài phút, cửa phòng cũng bị đẩy ra.
“Tham kiến Thái Tử!”bg-ssp-{height:px}
“Tất cả đều lui xuống đi! Không được cô cho phép, không ai được phép tới đây!” Phượng Tê Đồng lạnh lùng phân phó.
“Dạ!”
Sau đó, căn phòng vốn dĩ đã yên tĩnh, nháy mắt lại càng thêm yên tĩnh.
Ngay sau đó, một đôi giày xuất hiện dưới khăn voan của Đường Oản.
……
Phượng Tê Đồng không vội nhấc khăn voan của Đường Oản lên, mà ghé sát vào bên mặt nàng hít một hơi thật sâu giống như một trêи sắc quỷ, “Thật thơm!”
Sau đó mới cầm lấy gậy hỉ vén khăn voan của Đường Oản.
Nhìn thấy dáng vẻ của nàng lúc này, trêи gương mặt Phượng Tê Đồng lộ vẻ kinh diễm, sau đó tháo mũ phượng trêи đầu nàng trực tiếp ném sang một bên, chuẩn bị đem người phác gục.
Thấy thế, Đường Oản sâu kín nhìn hắn, “Phu quân, đến bây giờ ta vẫn chưa ăn gì đâu? Bây giờ ngươi xác định muốn lập tức bắt đầu động phòng? Nếu giữa đường ta đói đến hôn mê bất tỉnh, ngươi cũng đừng trách ta không làm ngươi tận hứng.”
Phượng Tê Đồng lập tức bắt lấy trọng điểm, “Ăn no nàng sẽ có thể làm cô tận hứng?”
Đường Oản:……
A! Nam nhân!
Quả nhiên trong đầu chỉ có phế liệu màu vàng!
Nhưng nghĩ đến cái bụng đói meo đang kêu gào của mình, vẫn nhận mệnh gật đầu, từ dưới gối đầu rút ra một quyển sách, “Đương nhiên! Chờ ta ăn no, những thứ này, tùy ngươi chơi!”
Ánh mắt Phượng Tê Đồng sáng lên, một tay đoạt lấy sách trong tay nàng, một bên lật xem một bên hưng phấn nói: “Cô đã biết nàng cái quỷ ham ăn này trong ngoài không đồng nhất! Chẳng qua cô lại thích tính tình không làm ra vẻ này của nàng!”
Nam nữ hoan ái, thiên kinh địa nghĩa, nếu lúc ấy xong việc Đường Oản lại mang bộ dáng trinh tiết liệt nữ đòi chết đòi sống, nhất định sẽ khiến hắn vô duyên vô cớ mà sinh ra cảm giác phản cảm chán ghét.
Cứ thoải mái hào phóng muốn cái gì thì cứ việc nói thẳng như thế, thật tốt biết bao nhiêu!
Sau đó hắn gọi người ngoài cửa: “Người đâu, chuẩn bị thức ăn cho Thái Tử Phi! Tốc độ nhanh một chút!”
“Vâng, Thái Tử điện hạ!” Thị nữ canh giữ ở bên ngoài lập tức đáp lại.