Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Hạ Diệc Sơ cười như không cười nhìn Trương Lâm Lâm ngẩng cao đầu rời đi, trong lòng không một gợn sóng.
Nếu không phải Tần Diệc Lãnh ra tay ngăn cản, có lẽ người lãnh nhận ngọn lửa kia chính là Trương Lâm Lâm.
Hạ Diệc Sơ lại tiếp tục thu thập đồ đạc, vật tư. Ở một kệ hàng khác, một đôi mắt đẹp đem hết sự việc vừa phát sinh thu vào đáy mắt. Cho đến khi Tần Diệc Lãnh và Trương Lâm Lâm rời đi, cô cũng rời đi không một tiếng động.
Mọi người tìm được ba chiếc xe, chia nhau lên xe, xuất phát tới căn cứ Hoài Thượng.
Theo cốt truyện, đến lúc này, đám người Tần Diệc Lãnh cũng đã biết trong não xác sống có tinh hạch.
Hạ Diệc Sơ xuyên vào thân thể này, đối với Tần Diệc Lãnh không hề có hứng thú như nguyên chủ Tô Thanh Hoan, nên cũng không đi gây sự với An Tri Hạ. Nếu không phát sinh vấn đề với nữ chủ, vậy làm sao để bị nam chủ quăng vào đám xác sống đây. Mà nếu không bị như thế thì làm sao gặp được vua xác sống. Haizz! Hạ Diệc Sơ có chút suy nghĩ rối rắm.
Nhưng mà nhanh chóng Hạ Diệc Sơ phát hiện ra, dù cô không gây sự với nữ chủ, thì nữ chủ cũng tự thấy cô ấy không vừa mắt.
Có lẽ biểu hiện của An Tri Hạ không rõ ràng lắm, nhưng Hạ Diệc Sơ nhạy bén nhận ra. Bởi vì có dị năng không gian, nên thức ăn của mọi người đều do An Tri Hạ phân phát.
"Thanh Hoan, của cô." An Tri Hạ đưa gói thức ăn cho Hạ Diệc Sơ.
"Cảm ơn." Hạ Diệc Sơ nhận lấy, nhìn bóng dáng An Tri Hạ rời đi, rồi nhìn đến gói đồ ăn. Gói bánh này hình như đã bị mở ra, rồi trộn thêm tạp chất gì vào. Thế nên, Hạ Diệc Sơ không ăn mà cất đâu đó trong không gian của mình.
Ánh mắt An Tri Hạ như có như không nhìn Hạ Diệc Sơ, thấy cô ấy không có biến hóa gì, ánh mắt có chút không vừa lòng.
Tần Diệc Lãnh chú ý thấy, ôn nhu hỏi: "Tô Thanh Hoan kia có vấn đề gì sao?"
An Tri Hạ hơi chột dạ, dựa vào Tần Diệc Lãnh, mềm mại nói: "Chỉ là cảm giác thấy Tô Thanh Hoan dạo gần đây an tĩnh hơn rất nhiều, cũng trở nên xinh đẹp hơn một ít."
Tần Diệc Lãnh hơi nhướng mày, hình Hạ Diệc Sơ một chút, trong đầu hiện ra hình ảnh cô luôn đi theo sau lưng mọi người trong khoảng thời gian này, lại có thể ra tay lưu loát xử lý xác sống, hắn trở nên có chút không hiểu chính bản thân mình, lên tiếng: "So với trước kia thì giống như là người khác."
"Đúng vậy." An Tri Hạ cười gượng, cũng may Tần Diệc Lãnh không nhìn thấy nét mặt cô, nếu không hắn có thể nhận ra cô có bao nhiêu gượng ép.
An Tri Hạ lại đảo mắt qua người Hạ Diệc Sơ, trong lòng nảy sinh hận ý. Chính bản thân Tần Diệc Lãnh cũng không nhận ra mình hứng thú với Hạ Diệc Sơ nhưng An Tri Hạ có thể thấy điều đó. Bởi vì, tầm mắt của Tần Diệc Lãnh gần đây luôn đảo qua tìm kiếm Hạ Diệc Sơ. Chẳng qua, vị trí của An Tri Hạ hãy còn quan trọng trong lòng Tần Diệc Lãnh, nên Tần Diệc Lãnh chưa nghĩ đến người khác mà thôi.
Lần trước ở siêu thị, tuy Trương Lâm Lâm chủ ý muốn hại Hạ Diệc Sơ, nhưng sau lưng còn có An Tri Hạ thúc đẩy. Làm An Tri Hạ tức giận nhất vẫn là thời điểm cuối cùng, Trương Lâm Lâm lại bị một kích của Tần Diệc Lãnh ngăn cản.
Điều này càng làm hận ý trong lòng An Tri Hạ dâng cao hơn.
"Đinh! Hận ý của nữ chủ đối với cô lên tới 85 điểm, khoảng cách nhân vật mục tiêu xuất hiện còn một ngày nữa." Hệ thống 233 vang lên trong đầu Hạ Diệc Sơ.
Hạ Diệc Sơ nhướng mày nhìn An Tri Hạ, không ngờ chạm phải ánh mắt An Tri Hạ đang nhìn cô. An Tri Hạ lập tức dời mắt đi nơi khác.
===========================