Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Vị công tử này chính là Phó Diệc Sinh.
Hắn quay đầu, trông thấy Hạ Diệc Sơ:
"Công chúa!" Một tia kinh ngạc hiện lên trong mắt hắn, sau đó hắn khom lưng hành lễ.
"Ti chức tham kiến Nhật An công chúa."
"Hừ!" Hạ Diệc Sơ hừ lạnh một tiếng, không cho hắn tí mặt mũi nào, xoay người tránh đi.
Phó Diệc Sinh nhìn Hạ Diệc Sơ càng ngày càng xa, ý cười trên mặt không giảm, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy nụ cười rất đạm bạc.
Hạ Diệc Sơ bước nhanh đến nỗi Hồng Mai suýt theo không kịp.
Trời biết, lúc trông thấy người này, hận ý trong lòng nàng dâng lên mạnh mẽ cỡ nào.
Rõ ràng hắn mới là anh em ruột với Quân Nhật An nhưng không hề cho nàng ấy hay, lại còn lợi dụng tình cảm của nàng ấy, làm cho nàng ấy yêu anh trai mình.
Cho dù cuối cùng hắn cũng đã xin lỗi:
"Ta mới là anh ruột của ngươi. Ngươi họ Phó. Chuyện trước nay ta xin lỗi, chúng ta là anh em ruột không thể kết hôn, nhưng ta sẽ chiếu cố ngươi cả đời. Phụ hoàng đã nói, lần này chiếm được Đại Lan quốc, công lao của ngươi không hề nhỏ.
Giọng nói ngọt ngào của hắn lại làm Quân Nhật An nghe như sét đánh bên tai.
Thực ra Quân Nhật An bị lợi dụng cũng rất căm phẫn Phó Diệc Sinh, nhưng nàng không muốn báo thù, chỉ muốn Hạ Diệc Sơ đánh rơi mặt nạ giả dối của hắn xuống mà thôi.
Chuyện này đối với Hạ Diệc Sơ cũng không khó khăn gì, chỉ cần thời gian.
Tuổi nhỏ Quân Nhật An ở trong cung bị ức hiếp nhiều, bọn họ chưa bao giờ xuất hiện. Biết rõ thân phận của mình, còn làm em gái yêu mình, cũng quá biến thái rồi.
Quân Ngôn Dục tuổi nhỏ cũng không hạnh phúc gì, thật vất vả mới lập nên cơ nghiệp, chưa kịp hưởng thụ bao lâu đã vì tín nhiệm Quân Nhật An mà đánh mất tất cả, kể cả tuổi trẻ, sinh mệnh của mình.
Đời này, chỉ cần có Hạ Diệc Sơ, bọn Phó Diệc Sinh đừng hòng nghĩ đến mưu quyền đoạt vị.
Hạ Diệc Sơ trong lòng đã có chủ ý.
Mấy ngày kế tiếp, số lần Hạ Diệc Sơ gặp phải Phó Diệc Sinh càng ngày càng nhiều, đôi khi ở hành lang, đôi khi dưới mái hiên...
Mỗi lần gặp, Phó Diệc Sinh đều treo một tia thanh thiển ý cười trên mặt, không kiêu ngạo, không siểm mịnh vấn an nàng.
Chỉ là Hạ Diệc Sơ đều không để hắn vào mắt.
Cho đến ngày nọ, Hạ Diệc Sơ đi tìm Quân Ngôn Dục thì bị thái giám chận lại, bảo rằng Quân Ngôn Dục đang bàn luận chính sự cùng với... Phó Diệc Sinh.
Nghe đến tên này, Hạ Diệc Sơ nhíu mày, hùng hổ hét lên:
"Tránh ra! Ta muốn vào tìm Hoàng huynh!"
"Công chúa, không được a! Hoàng thượng đã lệnh không cho bất luận kẻ nào vào quấy rầy, nếu không..." Thái giám vội vàng đuổi theo, Hạ Diệc Sơ lạnh mặt, duỗi tay đẩy cửa ngự thư phòng, bước vào.
Động tĩnh quá lớn nên khi Hạ Diệc Sơ bước vào đã nghe Quân Ngôn Dục vừa vặn nói:
"Ngươi lui trước đi."
"Vâng!" Phó Diệc Sinh đáp.
Phó Diệc Sinh ra ngoài, tôn kính hành lễ.
Quân Ngôn Dục thấp giọng nói:
"Đây là ân nhân lần trước cứu mạng muội."
Hạ Diệc Sơ làm như không nghe thấy, ngồi lên ghế.
Quân Ngôn Dục nheo mắt, không biết Hạ Diệc Sơ gặp phải chuyện gì. Phó Diệc Sinh khiêm tốn đứng ở cửa, ôn hòa nói:
"Hoàng thượng, có thể công chúa tâm tình không tốt, vi thần cáo lui."
Trong tẩm cung chỉ còn lại Hạ Diệc Sơ và Quân Ngôn Dục. Hai người không nói gì, không khí có chút áp lực.
=========================