Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Biên quan không ngừng truyền tin đến, Cù Quốc khí thế rào rạt, càng ngày càng tiến gần hơn.
Trong điện Kim Loan, không nghí ngưng trọng, Quân Ngôn Dục càng dành nhiều thời giờ hơn nghị sự cùng các vị đại thần.
Phó Diệc Sinh hiện giờ không ở kinh thành, Hạ Diệc Sơ cũng không cần phải cố tình chạm mặt hắn mỗi ngày.
Tối đến, Hạ Diệc Sơ mang cháo thuốc vào cho ngự thư phòng cho Quân Ngôn Dục. Hạ Diệc Sơ vừa đến cửa, Tiểu Phúc Tử dường như thấy được cứu tinh, lập tức đi đến đóng nàng, vẻ mặt lấy lòng, nói:
"Nhật An công chúa, người cuối cùng cũng tới, Hoàng thượng từ khi hạ triều đến giờ vẫn ở trong phòng, không ăn gì cả."
Hạ Diệc Sơ lập tức nhăn mày, không nghĩ tới tình huống nghiêm trọng đến như vậy.
"Ta biết rồi, các ngươi chờ ở ngoài, ta vào xem sao."
"Vâng!" Tiểu Phúc Tử nở nụ cười, mở cửa phòng, nhìn Hạ Diệc Sơ bưng khay đi vào, lo lắng đã vơi đi nhiều.
Ngự thư phòng chỉ có một mình Quân Ngôn Dục, tin tức thất bại truyền đến sáng nay, Đại Lan lại mất đi hai thành trì. Quân Ngôn Dục ngồi trên ghế, thả lỏng, dựa đầu vào ghế, nhắm hai mắt, khuôn mặt hiên lên vẻ mệt mỏi.
Hạ Diệc Sơ nhẹ nhàng đi vào, có lẽ Quân Ngôn Dục mệt ngủ thiếp đi nên không phát hiện ra nàng.
Hạ Diệc Sơ đặt khay lên bàn, phát ra âm thanh rất nhỏ, Quân Ngôn Dục lập tức bừng tỉnh.
Quân Ngôn Dục thấy Hạ Diệc Sơ, ánh mắt đề phòng biến mất, nhìn khay cháo, hỏi:
"Sao muội lại đến đây? Là Tiểu Phúc Tử nói với muội?"
"Biết hắn sẽ nói với muội, sao huynh không chịu ăn cơm đúng giờ?" Hạ Diệc Sơ múc cháo ra chén con, đặt sang một bên, chờ nguội một chút sẽ cho Quân Ngôn Dục ăn.
"Ta không sao, là hắn đại kinh tiểu quái*."
(*Đại kinh tiểu quái: giống như chuyện bé xé ra to ấy.)
Hạ Diệc Sơ không nói gì, đi đến sau lưng hắn, làm hắn thả lỏng, đặt đầu hắn ngửa ra, dựa vào lưng ghế. Quân Ngôn Dục tuy không biết nàng muốn làm gì, nhưng vẫn làm theo yêu cầu. Tư thế này thật sự nguy hiểm, đặc biệt đối với thân phận của Quân Ngôn Dục. Chắc chỉ có Hạ Diệc Sơ mới dám bảo hắn ngồi như thế.
Quân Ngôn Dục làm theo, một đôi tay mềm mại không xương áp lên mặt hắn, hai ngón cái chậm rãi từ huyệt thái dương ấn nhẹ lên. Thủ thuật mát xa của Hạ Diệc Sơ được củng cố qua vài thế giới, có thể loại trừ mệt mỏi, giúp tuần hoàn máu.
Quân Ngôn Dục không tự chủ được, dần thả lỏng, thừa nhận Hạ Diệc Sơ thư giãn cho mình.
Sau một hồi mát xa, Quân Ngôn Dục mở mắt ra, thân thể nhẹ nhàng thoải mái rất nhiều.
"Muội học được ở đâu thế?"
Hạ Diệc Sơ cầm muỗng, đảo một ít cháo, sau đó đưa cho Quân Ngôn Dục.
"Trước kia khi ra khỏi cung, muội gặp được một lão gia gia, ông ấy dạy muội. Thế nào? Có khỏe không?"
Quân Ngôn Dục nhận lấy cháo, cố tỏ ra dửng dưng.
"Còn phải thực hành nhiều, làm thêm vài lần nữa mới biết được."
Rõ ràng đã được tiện nghi lại còn khoe mẽ.
"Ồ!" Hạ Diệc Sơ ngoan ngoãn trả lời, nhìn Quân Ngôn Dục ăn hết cháo, lại múc cho hắn một chén khác.
Quân Ngôn Dục ăn cháo xong, ôm Hạ Diệc Sơ vào lòng, hôn sâu, lực đạo cường thế, khiến nàng khó thở, duỗi tay đẩy hắn ra mà không được. Hạ Diệc Sơ bị hôn đến không thở nổi, Quân Ngôn Dục mới rời môi nàng đi. Nhìn người trong lòng thở dốc, hắn cười cười, cúi đầu hôn má nàng vài cái.
Một lúc sau, Hạ Diệc Sơ điều chỉnh lại hô hấp, liếc Quân Ngôn Dục một cái, bất mãn nói:
"Chán ghét, mỗi lần tới đều bị huynh động tay động chân, lần sau muội không tới xem huynh nữa."
Khuôn mặt nàng đỏ bừng, khóe mắt cũng phiếm một tia xuân sắc, Hạ Diệc Sơ liếc hắn nhưng trong mắt Quân Ngôn Dục chính là vứt cho hắn một cái mị nhãn, đang câu dẫn hắn.
Hầu kết Quân Ngôn Dục di chuyển một chút, không dễ dàng mới áp chế được dục vọng lại bị cái liếc mắt này câu lên.
=================================