Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Chớp mắt đã qua mười ngày, đã tới lúc con nhà Tô phủ và Thừa tướng phủ kết thân.
Trời còn chưa sáng, trong phòng ngủ của Tô Uyển Như, một cô nương khác ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, áo cưới đỏ rực, tùy ý cho các nha hoàn chuẩn bị giúp mình.
Đây là biện pháp mà Thu di nương ngày đó đã nói. Bà ấy đi đến tỉnh khác tìm một cô nương chưa chồng, trạc tuổi với với Tô Uyển Như.
Tô Phó Thành nhận nàng ta làm dưỡng nữ, xem như cũng không đắc tội khi quân.
Khi mặt trời mọc, đoàn người mang sính lễ bên phủ Thừa tướng đi tới dài tựa như một con rồng.
Tân lang hôm nay tên là Triệu Thụy. Hắn trong lòng vốn không tình nguyện, nhưng vẫn phải tới bởi vì bị cha hắn uy hiếp.
Đội ngũ đón dâu mênh mông cuồn cuộn, dừng lại Tô phủ trong phút chốc rồi lại thổi kèn đánh trống quay trở về phủ Thừa tướng.
Lễ thành thân xong, tân nương ngồi ngay ngắn ở mép giường, tân lang Triệu Thụy tuy khó chịu, dưới ánh mắt của Thừa tướng đại nhân, vẫn ngoan ngoãn kính rượu các bàn.
Chờ đến lúc uống canh giải rượu, Triệu Thụy được hạ nhân dìu về tân phòng thì đã khuya rồi.
"Các ngươi, đều đi ra ngoài đi." Triệu Thụy đỏ mặt, giọng nói trầm trầm, đuổi toàn bộ nha hoàn, ma ma, hỉ bà ra ngoài.
Cửa phòng được đóng lại từ bên ngoài, nến đỏ trên bàn lặng lẽ cháy, trong phòng chỉ còn hai người Triệu Thụy và Tô Âm.
Triệu Thụy có uống canh giải rượu nhưng đầu óc vẫn choáng váng, không rõ ràng lắm.
Hắn ngồi trên ghế, nhìn người đội khăn đỏ trên giường, cười nhạo:
"Khăn voan đỏ kia, ngươi tự tháo xuống, tiểu gia ta lười duỗi tay."
Triệu Thụy dứt lời, Tô Âm duỗi tay tự kéo khăn đỏ ra.
Khăn voan rơi xuống, lộ ra dung mạo tinh xảo của Tô Âm, thêm lớp trang điểm tỉ mỉ càng lộng lẫy.
Chỉ tiếc, Triệu Thụy lại vô tâm thưởng thức.
Hắn từ nhỏ là đoạn tụ, chỉ có cảm giác với nam nhân, dù có một đại mỹ nữ trần truồng trước mặt, hắn cũng không nhìn nhiều hơn một cái.
Cho nên, với Tô Âm, Triệu Thụy cũng chỉ nhìn thoáng qua mà thôi.
Ngược lại, Tô Âm nghe Triệu Thụy cười và thái độ lãnh đạm của hắn nên tự mình tháo đồ trang sức trên người ra. Sau đó, đứng dậy, đổ một chén nước đưa cho hắn, giọng nói mềm nhẹ:
"Thiếu gia, uống nước."
Thái độ của nàng thành kính mà hèn mọn, giống như không coi mình là thê tử, mà chỉ là hạ nhân bên cạnh hắn.
Triệu Thụy lại rất vừa lòng với thái độ này, nhìn nàng thêm một cái rồi nhận nước trong tay Tô Âm uống cạn.
Triệu Thụy uống xong, trả lại chén cho Tô Âm, lúc này đối phương cố ý hụt tay, làm chén rơi xuống đất lách cách một tiếng, vỡ ra vô số mảnh trên mặt đất.
"Bang —— bang ——"
Triệu Thụy giơ tay vỗ nhẹ hai tiếng, ba nam nhân khỏe mạnh từ chỗ tối đi ra.
"Ngươi đây là......" Tô Âm thần sắc hơi lóe, quay đầu nhìn kia ba nam nhân kia, thần sắc mang theo một tia sợ hãi.
Triệu Thụy dương môi cười:
"Sợ cái gì, ta là đoạn tụ, ai nấy đều biết. Ta là sợ tân phu nhân động phòng tịch mịch, biết mình vô tâm vô lực, hao hết tâm tư tìm ba nam nhân đến đây cho ngươi."
Triệu Thụy quá thẳng thắn, sắc mặt Tô Âm trắng bệch.
"Không, các ngươi không thể như vậy."
Tô Âm liên tục lắc đầu, không thể tin được Triệu Thụy sẽ làm như thế.
"Có cái gì không thể làm? Ngươi nếu đã gả cho ta, ta đây tự nhiên cũng sẽ làm ngươi mỗi ngày đều thoải mái dễ chịu."
Triệu Thụy trên mặt hiện ra một mạt cười lạnh, cho ba nam nhân kia một ánh mắt. Ba người đó chậm rãi tiến đến gần Tô Âm.
"Không, không cần."
Tô Âm nhanh chóng lui về sau, nước mắt rơi xuống, đôi mắt chứa đầy sợ hãi.
Ba nam nhân kia tới gần, dồn Tô Âm vào góc chết.
Triệu Thụy rất hứng thú nhìn màn này. Đột nhiên, không biết vì cái gì, nhìn thấy cảnh này, hắn cảm thấy tâm tình phấn khởi, hô hấp dày đặc, thân thể nóng ran, có thứ gì đó đòi trỗi dậy.
Mà Tô Âm đã lùi sát vách tường lạnh băng, không thể lùi thêm nữa, quay đầu nhìn ba nam nhân, ánh mắt không phù hợp, lúc nãy còn kinh sợ giờ lại một mảnh âm lãnh. Nàng vung tay lên, ít bột phấn bay ra, ba nam nhân kia không hề hay biết, hít vào hơn phân nửa.
"Không cần, không cần, các ngươi đều tránh ra."
Tô Âm không ngừng kêu to, thân thể run bần bật, y như động vật nhỏ bị kinh hách.
Mà người ngồi ghế trên, xem trò nãy giờ cũng phát hiện mình có điểm bất thường. Thân thể Triệu Thụy không ngừng nóng lên, từng đợt từng đợt cảm giác hư không từ trong thân thể truyền ra tới...
================================