Editor: Mi Mặt Mèo
*******************
Hiện tại, Tiểu Ngân Long biến thành hình người, thân thể mảnh khảnh, không thể nằm trên phiến đá quý, sau lưng lại không có đuôi dài để quấn Hạ Diệc Sơ.
Mỗi khi ngủ, Hạ Diệc Sơ đều thấy nó bò lên giường mình nằm.
"Ngươi hà tất phải như thế? Chỉ là ngủ một đêm thôi, ta lại không chạy."
Sau khi hắn biến hình vài ngày, cả hai đã cùng ký huyết khế bình đẳng, cho dù nàng có chạy, cũng phải mang hắn theo cùng.
Tiểu Ngân Long đứng bên cạnh Hạ Diệc Sơ, nhấp miệng không nói một lời.
Kỳ thật khế ước thú và chủ nhân sẽ có một mối quan hệ kỳ diệu, tâm linh tương thông, khế ước thú sẽ nảy sinh thái độ ỷ lại vào chủ nhân.
Tiểu Ngân Long không muốn xa rời Hạ Diệc Sơ, so với mối quan hệ giữa khế ước thú và chủ nhân còn mãnh liệt hơn nhiều. Ngay cả nội tâm nó cũng không thể lý giải vì sao. Chỉ cần ở bên cạnh Hạ Diệc Sơ, nó liền có cảm giấc bình thản sung sướng, vừa rời xa lại thập phần lo âu.
Hạ Diệc Sơ trầm mặc, trực tiếp lên giường, xoay người ngủ.
Trong chốc lát, một người khác cũng bò lên, nằm bên cạnh nàng, cẩn thận nhích vào một chút đến khi thân thể mình khẽ chạm vào nàng mới dừng lại.
Hạ Diệc Sơ trợn mắt, rất muốn một chân đá hắn xuống. Nhớ đến ánh mắt hồn nhiên của hắn, Hạ Diệc Sơ bỏ ý nghĩ này đi. Hơn nữa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ở vị diện này có lẽ nó là người cùng mình đi đến cuối cùng, coi như nhiều thêm một người thân vậy. Hạ Diệc Sơ mềm lòng, kéo chăn đắp cho nó, vỗ vỗ vai nó.
"Ngủ đi!"
Trong bóng tối, Tiểu Ngân Long cong cong khóe môi, ánh mắt lấp lánh, vươn tay hướng về phía Hạ Diệc Sơ tìm kiếm.
Bắt được bạn tay Hạ Diệc Sơ, hắn thử tính nhéo nhéo, ngón tay hắn nhẹ điểm theo cánh tay nàng từ từ hướng lên trên, cuối cùng chạm vào bả vai, lại dọc theo bả vai từ từ đi xuống đến tận eo, khó khăn lắm mới dừng lại. Hắn nắm bàn tay Hạ Diệc Sơ, vuốt ve vài cái, thân thể áp sát hơn.
Hạ Diệc Sơ vẫn giả bộ ngủ, nhịn không được nữa, giơ tay gõ đầu hắn, duỗi chân đá hắn:
"Ngươi động thêm ta liền ra ngoài ngủ!"
Câu này lập tức phát huy tác dụng, Tiểu Ngân Long rốt cuộc cũng an phận.
Tiểu Ngân Long vừa chui ra khỏi vỏ trứng đã sống một mình ở Tu Di cảnh giới, nhờ ký ức truyền thừa, hắn vẫn nhớ rõ tên của mình.
Qua Hàn, tên của hắn là Qua Hàn.
Nhưng Hạ Diệc Sơ đã quen không đổi xưng hô.
Thời gian nháy mắt trôi qua đã ba năm.
Tiểu Ngân Long từ bộ dạng đứa trẻ mười hai mười ba tuổi đã trở thành một thiếu niên tuấn mỹ.
Ba năm qua, Hạ Diệc Sơ và Qua Hàn vẫn sống tại Tu Di cảnh giới, không hề đi ra ngoài. Mà sơn động trước kia giờ cũng biến thành một sơn trang.
Phiến đá quý mà Tiểu Ngân Long nằm ngủ đã bị Hạ Diệc Sơ cất vào nhẫn không gian. Tuy rằng đây là vật thuộc sở hữu của Qua Hàn, nhưng đáy lòng hắn chỉ có mỗi Hạ Diệc Sơ, đến nỗi cho dù núi vàng núi bạc, Hạ Diệc Sơ muốn đều có thể cầm đi. Đừng nói đến tài sản kể cả nàng muốn có hắn... hắn cũng rất vui lòng.
Qua Hàn đột nhiên ngủ mơ thấy vài hình ảnh, đầu quả tim run lên, hơi hơi đỏ mặt.
Hạ Diệc Sơ thu dọn đống đồ kia không phải bởi vì tham lam chẳng qua vì nó tốn diện tích quá mà thôi.
Sơn động hoang dã trước kia giờ đầy đủ đồ dùng gia đình, tràn ngập hơi thở nhân sinh, cũng mang cho Qua Hàn một loại hương vị quyến luyến ấm áp, đây là loại cảm giác mà lúc ở hình rồng vẫn chưa có cơ hội trải nghiệm.
================================