Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Tất cả sự việc này đều năm trong tính toán của Hạ Diệc Sơ.
Nhưng không ngờ, vào thời điểm cuối cùng, tình thế lại xoay chuyển.
Đại tiểu thư Tô gia là Tô Nguyệt Ngôn tại kỳ thi đấu một năm một lần, đã thể hiện được năng lực Huyễn Thú Sư của mình. Không những thế, nàng ta còn khế ước với một con Lục giai Cửu Thải Phượng.
Phải biết rằng, tại đại lục này, thân phận Huyễn Thú Sư vô cùng cao quý, được mọi người kính trọng. Hơn nữa, thực lực của Lục giai Cửu Thải Phượng không thể xem thường.
Hoàng thượng biết tin này, lập tức cho gọi Tô Nguyệt Ngôn yết kiến, ban thưởng không ít bảo bối.
Tô Nguyệt Ngôn trở về, ngoài bảo bối được thưởng, còn có một đạo thánh chỉ.
Nội dung thánh chỉ đơn giản là thăng chức cho Tô Phó Thành.
Cuối cùng, nhìn thân phân Huyễn Thú Sư của Tô Nguyệt Ngôn, Thừa tướng đại nhân đành lựa chọn thỏa hiệp.
Đã thế trong một yến hội, Triệu Thụy ngẫu nhiên thấy được dung mạo và cử chỉ của Tô Nguyệt Ngôn mà yêu thích không thôi. Cơ bản vẫn thích nam nhân, giờ hắn lại bắt đầu thích nữ nhân, một lòng hướng về Tô Nguyệt Ngôn.
(Editor: Ai da, chị này không làm gì mà cũng nắn thẳng ảnh luôn kìa! Năng lực siêu phàm.)
Triệu Thụy trở về lập tức giải tán đám trai lơ hắn nuôi ở hậu viện, không có việc gì liền tới Tô phủ tiếp cận Tô Nguyệt Ngôn.
Triệu Thụy như thế này làm Thừa tướng đại nhân vui vẻ ra mặt, ngăn cách với Tô phủ dần dần biến mất, quan hệ giữa hai nhà trở nên thân thiết.
Địa vị Tô phủ càng cao, mối quan hệ với Thừa tướng gia càng tốt, sự tình đối với Hạ Diệc Sơ càng trở nên khó giải quyết.
Ánh trăng xuyên qua bóng đêm trải ánh sáng nhàn nhạt đầy mặt đất.
Hạ Diệc Sơ cởi bỏ áo ngoài, lên giường nằm ngủ.
Một người khác trên giường, trằn trọc khó ngủ.
Tô Uyển Như một lần lại một lần hồi tưởng hình ảnh đã thấy lúc sáng. Kỳ thật cũng chỉ là bóng dáng một nữ tử mà thôi, nhưng sao nàng lại có cảm giác vô cùng quen thuộc, khiến cả ngày tâm tình nàng không yên ổn.
Trằn trọc mãi, Tô Uyển Như cũng ngồi dậy, xốc màn lên, gọi người bên ngoài:
"Tiểu Mị, đem giấy bút lại đây."
Tô Uyển Như cầm bút, viết một loạt, cuối cùng thổi thổi cho mực khô, gấp lại, phân phó:
"Tiểu Mị, ngươi đem ngay sang cho Thu di nương đi."
"Vâng, nô tỳ tuân mệnh."
Thân ảnh Tiểu Mị chìm vào bóng đêm, Tô Uyển Như an tâm một chút, mới bắt đầu ngủ.
Thu di nương đọc xong tờ giấy, nghi hoặc nhưng cũng sai người đi làm.
Mấy ngày sau chính là kỳ Thanh Vân tranh đoạt, Tô Uyển Như tuy rằng không thể so với Tô Nguyệt Ngôn, nhưng nàng đã nỗ lực rất nhiều, có thể không đạt hạng nhất, nhưng hạng nhì thì có thể.
Hạ Diệc Sơ căn bản không biết Tô Uyển Như đã trông thấy mình lại còn sai người đi tra xét. Giờ phút này, trong lòng cả hai đều như nhau, vô cùng chờ đợi lần tranh tài này. Chỉ khác là, mục tiêu của Tô Uyển Như là hạng nhì, còn của Hạ Diệc Sơ là hạng nhất.
Loại thi đấu này mỗi năm diễn ra một lần tại kinh thành, độ tuổi từ mười ba đến mười tám, không phân biệt nam nữ.
Ba người đứng đầu sẽ được Hoàng thượng cho yết kiến, khen thưởng.
Tóm lại, mỗi người trẻ tuổi ai ai cũng ý chí chiến đấu bừng bừng.
=============================