Editor: Mi Mặt Mèo
*******************
Lễ gì? Còn tặng quà?
Hạ Diệc Sơ nghiêng đầu, nhìn hộp trong tay Thích Tẫn, mãi không cầm lấy.
Thích Tẫn ngượng ngùng, nhấp môi, nhét hộp quà vào tay Hạ Diệc Sơ rồi chạy.
Hộp quà màu lam nhạt, bên trên còn kết nơ bằng ren rất xinh đẹp. Hạ Diệc Sơ kéo nơ ra, mở nắp hộp, bên trong là một thỏi sô cô la hình trái tim, bên trên còn có tên của cô ở thế giới này.
Chẳng lẽ...
Hạ Diệc Sơ lấy di động ra xem ngày. Hôm nay là Lễ Tình nhân.
Tiểu tử này không phải hôm nay nên tặng quà cho cô gái mà thích sao.
Hạ Diệc Sơ cười cười, đậy nắp hộp lại, không để chuyện này trong lòng.
Từ sau chuyện Hạ Diệc Sơ bị đâm xe, Thích Tẫn đối xử với cô rất tốt.
Hạ Diệc Sơ lần đó tuy rằng không chết nhưng lại mất đi đôi chân, sức khỏe cũng kém nhiều.
Cha mẹ Thích biết Hạ Diệc Sơ vì Thích Tẫn mới bị như thế nên bọn họ càng xem Thích Tẫn như kẻ thù, thật vất vả mới hòa hoãn được mối quan hệ này thì nay lại trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Thích Tẫn tuy rằng thân mật với Hạ Diệc Sơ nhưng đối với cha mẹ Thích vẫn xem như họ không tồn tại.
Hạ Diệc Sơ đôi khi cảm thấy mệt mỏi với mối quan hệ của ba người họ, khuyên hoài không hiệu quả, cũng không muốn nhắc tới nữa.
Có một số việc, đã có định kiến, sẽ không vì vài lời khuyên mà thay đổi, có lẽ thời gian mới là phương thuốc tốt nhất.
Hạ Diệc Sơ ngồi trên ban công, mãi cho đến khi mặt trời ngã về tây, Thích Tẫn mới từ trong phòng ra, Hạ Diệc Sơ tự lăn xe lăn về phòng.
Thích Tẫn đợi trước cửa phòng Hạ Diệc Sơ để cô tắm rửa một lúc rồi mới ôm cô xuống lầu.
==============================