Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Hạ Diệc Sơ sẽ nắm tay người đàn ông khác tiến vào cánh cửa hôn nhân, mỗi sáng thức dậy trong ngực người đàn ông khác, cùng mỉm cười, cùng hôn hoặc làm một chút chuyện thân mật khác, Thích Tẫn không còn khống chế được nữa.
Người tính không bằng trời tính, ai mà ngờ mẹ Thích lại muốn gả cô ra ngoài. Với tình trạng hiện giờ của cô, gả ra ngoài khẳng định là bị đối phương coi thường.
Hạ Diệc Sơ vừa mở miệng tính nói gì, Thích Tẫn đột nhiên cúi đầu, cánh môi hai người dán sát vào nhau, Thích Tẫn nhanh tay giữ chặt hai vai Hạ Diệc Sơ, trượt xuống, ôm thân thể cô lăn một vòng, đổi vị trí cho nhau, Hạ Diệc Sơ nằm trên người hắn.
"Ư ư...!"
Hạ Diệc Sơ chống tay đẩy ra, nhưng Thích Tẫn đã đoán trước, một tay cố định đầu cô, một tay ôm vòng lấy eo cô.
Hắn hôn đến quên hết tất cả, đầu lưỡi muốn vói vào trong nếm một chút tư vị nhưng Hạ Diệc Sơ cắn chặt khớp hàm, không cho phép.
Hạ Diệc Sơ chống vào người hắn, hết sức đẩy ra, cơ thể hắn bên ngoài nhìn gầy gò nhưng bên trong rất có da có thịt, cơ bụng săn chắc, nên dù tận lực, hắn cũng không suy suyển dù chỉ một chút.
Thích Tẫn khẽ cười, nhẫn tâm cắn một cái, Hạ Diệc Sơ ăn đau, hét lên, đầu lưỡi Thích Tẫn thuận thế chui vào, linh hoạt chiếm lĩnh bên trong. Lúc Hạ Diệc Sơ nhận ra thì đã muộn.
Thích Tẫn giống như quốc vương đi tuần tra lãnh thổ, oai vệ hiên ngang, từng tấc đất xa lạ trong ngoài lãnh thổ đều quét một vòng.
Hạ Diệc Sơ nghẹn khí, cả người nhũn ra, không có sức lực, ngay cả thở cũng mêt chứ đừng nói là phản kháng.
Cho đến khi vừa lòng, Thích Tẫn mới buông ra, Hạ Diệc Sơ như cá trở về trong nước, vội vàng hít thở. Thích Tẫn dựa trán vào trán cô, hôn hôn khuôn mặt cô.
"Mới hôn thôi đã thở thế này, sau này... thì làm sao đây?"
Thích Tẫn vẻ mặt thỏa mãn, trêu chọc.
Hạ Diệc Sơ từ trên người hắn tụt xuống.
"Chị chỉ xem em như em trai. Em có hận ba mẹ thì cũng không thể phát tiết lên người chị. Nếu biết em như thế này, lúc trước đã không cứu em."
Hạ Diệc Sơ lạnh nhạt, tuy lời nói có trái lương tâm nhưng thần sắc không có lấy nửa phần xao động.
Không khí bao quanh Thích Tẫn trở nên âm lãnh, mắt hắn tràn ngập lệ khí. Hạ Diệc Sơ rõ ràng cảm giác được sát ý của hắn đối với mình.
"Trong lòng chị nghĩ như thế thật sao?"
Cô không nói đồng ý hay cự tuyệt, mà chỉ trực tiếp phủ định tình cảm của hắn, đem bao cố gắng một năm nay của hắn biến thành trò cười...
Hạ Diệc Sơ thần sắc đạm mạc, không nói một lời.
"Được, em biết rồi. Ngủ ngon."
Hắn không hề lưu luyến xoay người rời đi.
Cửa phòng đóng lại, Hạ Diệc Sơ nhẹ nhàng thở ra.
================================