Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Một đêm thân mật, sáng hôm sau hắn liền đi mua quần áo cho cô, khi trở về cô chưa tỉnh. Hắn lại tự đi mua bữa sáng cho cô. Lúc trở về, bữa sáng trong tay hắn còn nóng hổi mà cô không lời từ biệt đã đi rồi.
Lúc gặp nhau trong văn phòng cũng vậy, nội tâm hắn khẩn trương gào thét, mà cô căn bản không chú ý tới hắn, cô còn không nhớ rõ hắn.
Tần Qua không rõ tâm tình mình thế nào, mặc dù Hạ Diệc Sơ không nhớ rõ hắn, hắn vẫn không thể khống chế mình không nhớ cô nữa.
Hắn muốn cùng cô tiếp xúc thân mật, muốn nắm tay cô, hôn cô, còn muốn cùng cô hai người... lăn giường!
Tần Qua từ nhỏ không bướng bỉnh, đối với người máy siêu nhân đều không có hứng thú như các bạn đồng lứa, chỉ yên tĩnh làm bài tập trong khi hai anh mình chơi siêu nhân đánh quái.
Nhưng hễ bị dính dơ lên người là khóc đến khi được thay tắm rửa thay đồ sạch sẽ mới thôi.
Đến bốn tuổi, hắn đều tự tắm rửa thay đồ, không muốn bất cứ ai đụng vào người mình, kể cả bảo mẫu lúc nhỏ hay tắm cho hắn.
Cho đến khi trưởng thành, hắn thanh tâm quả dục như lão hòa thượng tu hành nhiều năm.
Lại không ngờ, một lần trầm mê nữ sắc... lại nghiện đến không dứt ra được.
Tần Qua nghe được từ chỗ trợ lý rằng Hạ Diệc Sơ đã về quê nên chạy đến nơi này. Kỳ thật vừa lên xe, Tần Qua liền hối hận, nhưng càng làm hắn thẹn hơn chính là hắn lại không quyết định bỏ về.
Lời nói của Hạ Diệc Sơ làm Tần Qua xoay người bỏ đi thật nhanh. Hạ Diệc Sơ không nghĩ chỉ một câu nói đùa của mình đã làm đối phương tức giận.
Cô lập tức đuổi theo hắn.
Tần Qua chân dài, đi lại nhanh, đã biến mất trong đám người đông đúc, làm sao còn tìm thấy.
Hạ Diệc Sơ nghĩ vậy, dứt khoát chạy ra khỏi siêu thị thì thấy Tần Qua vừa ra khỏi, duỗi tay kéo vạt áo hắn.
"Đừng giận mà, tôi chỉ nói giỡn thôi, đùa một chút không được sao?"
Tần Qua đứng lại, cúi đầu nhìn Hạ Diệc Sơ.
Hạ Diệc Sơ sợ hắn một lời không hợp liền bỏ đi nên không buông tay, vẫn nắm vạt áo hắn.
Hạ Diệc Sơ cảm thấy hai người như vậy rất khiến người khác chú ý nên chuyển tay lên bắt lấy cổ tay hắn, kéo đi:
"Ở đây đông người, tôi dẫn anh đến chỗ khác."
Hạ Diệc Sơ nói rồi dẫn hắn đi mua hai ly trà sữa sau đó đến công viên cách siêu thị không xa.
Công viên này rất lớn, lại là ban ngày nên rất ít người. Hạ Diệc Sơ và Tần Qua ngòi xuống một đình hóng gió.
"Tần ca thần, sao anh lại đến đây?"
Nghe xưng hô này, Tần Qua nhíu mày: "Đừng xưng hô như vậy, gọi Tần Qua là được rồi."
"Được được." Hạ Diệc Sơ gật gật đầu, nhìn Tần Qua bề ngoài lạnh như băng lại dễ nói chuyện như vậy?
Thấy đối phương lại im lặng, Hạ Diệc Sơ lần nữa hỏi:
"Tần Qua, sao anh lại đến đây?"
"Đi chơi, ví tiền, di động bị trộm mất." Hắn kéo khẩu trang xuống, hơi nhíu mi.
Hạ Diệc Sơ uống một ngụm trà sữa. Thì ra vì vậy mà Tần Qua đứng bên kia mãi không nhúc nhích.
"Anh không bị mất thứ gì quan trọng chứ?"
"Không có." Tần Qua lắc lắc đầu.
"Ở đây tôi có ít tiền, đủ cho anh ở khách sạn."
Tần Qua ngước mắt nhìn cô, hỏi: "Khi nào em trở về?"
"À, ngày mai." Hạ Diệc Sơ sửng sốt.
Mắt Tần Qua sáng lên: "Mua vé xe chưa?"
"Chưa... lúc đi rồi ra bến mua luôn."
"Mua cho anh một vé với. Cho anh tá túc nhà em một đem, mai chúng ta cùng về."
Tần Qua nhanh chóng lên kế hoạch, mặt ngoài phong khinh vân đạm, kỳ thật lòng bàn tay cầm ly trà sữa đã đổ mồ hôi.
Bởi vì không biết con người Tần Qua trước đó nên Hạ Diệc Sơ không nhận ra được sự thay đổi khác thường của hắn, cũng không hiểu được tâm ý của hắn nên phản ứng:
"Nhà tôi nhỏ lắm, chỉ sợ anh không ở được."
"Được!" Tần Qua gật gật đầu, lãnh đạm trả lời.
Nếu Tần đại ca hoặc Tần nhị ca ở đây sẽ nhìn ra hắn đang rất khẩn trương, toàn thân đều căng thẳng.