Editor: Mi Mặt Mèo
****************
An gia thuộc về thế gia trăm năm, địa vị ở kinh thành không thấp. Lúc ấy, cải cách mở ra, An gia giúp cho chính quyền không ít.
Khi kinh tế bắt đầu hội nhập, An gia lúc đó khôn khéo đầu tư vào thương nghiệp cho đến nay sản nghiệp An gia đã trải rộng trên cả nước, thậm chí nước ngoài cũng có chuỗi tiêu thụ.
An Hạo Thành là người hiện đang quản lý An gia, mà An Dập là con trai của ông ta với người vợ trước Mộc Ôn Uyển.
Mộc Ôn Uyển và An Hạo Thành liên hôn vì thương nghiệp, không có tình cảm nam nữ trong đó.
Mộc Ôn Uyển thân thể không tốt, mãi năm năm sau khi kết hôn với An Hạo Thành mới sinh được An Dập.
Hơn nữa, An Dập sinh ra rất yếu ớt, khó nuôi, phải ở bệnh viện đến hai tháng sau mới về nhà.
Mộc Ôn Uyển cũng vậy, sinh con xong vẫn luôn bệnh tật, đến khi An Dập ba tuổi, thì bà ấy qua đời.
Sau khi Mộc Ôn Uyển mất không đến nửa năm thì An Hạo Thành cưới vợ mới là Dương Y Y. Dương Y Y lúc này đã có con là An Thuần, nhỏ hơn An Dập khoảng hai tháng tuổi.
An Dập và An Thuần nhìn rất giống nhau và đều giống cha, tuổi lại không hơn nhau mấy, người sáng suốt có thể nhận ra vấn đề ngay.
Lúc An Dập năm tuổi thì gặp tai nạn xe cộ, tính mạng có thể giữ nhưng từ đó không thể đứng thẳng lên được nữa.
Hắn vẫn phải sống cùng với xe lăn cho đến năm 18 tuổi thì dọn ra ở riêng.
An Dập đem Hạ Diệc Sơ về nhà thì đã là giữa trưa.
An Dập vào nhà bếp, tùy tiện nấu một ít thức ăn, còn múc cho Hạ Diệc Sơ một chén cháo nhỏ, trong cháo còn có một ít thịt bằm.
Làm Hạ Diệc Sơ bất ngờ chính là An Dập đem chén cháo của cô để lên bàn ăn, cho phép cô đứng trên bàn mà ăn.
Đãi ngộ này trước đây A Li không có nha!
Hạ Diệc Sơ mở to hai mắt nhìn An Dập, nghi ngờ không biết tên này có phải đã biết cái gì hay không.
An Dập ôn hòa duỗi tay vỗ vỗ đầu cô, cười nói:
"Ăn nhanh đi, buổi chiều anh mang bé ra ngoài mua đồ cho nha."
Hạ Diệc Sơ cúi đầu, chuyên chú ăn hết thức ăn trong chén.
Ăn xong, An Dập thu dọn bàn ăn, rửa chén bát sạch sẽ. Hạ Diệc Sơ ngồi xổm trên bàn nhìn người kia bận rộn trong phòng bếp.
Trên khuôn mặt hắn bao giờ cũng mang theo ý cười thanh thiển, không có nửa điểm nóng nảy của lứa tuổi này, cũng không có bộ dạng cô tịch một mình. Từ trên người hắn chỉ cảm nhận được một vẻ yên lặng xa xưa, thoải mái như sương mù tan đi, chỉ còn lại thanh tĩnh.
An Dập xong việc, từ phòng bếp đi ra, nhìn mèo nhà mình đang xù xù lông đuôi mà nói:
"Đi nào, mang bé ra ngoài chơi." An Dập đưa tay ra.
Ngại vừa mới ở trên xe bị hắn dọa, có hơi để lại chút bóng ma tâm lý trong lòng Hạ Diệc Sơ, cô hung hăng nhe nanh một chút, sau đó chặt chân trước lên tay hắn.
An Dập ôm cô vào lòng, không nhịn được mà bật cười:
"Bé con, thân hình nhỏ như thế nhưng mà tính tình thì lớn nha."
Biệt thự cho mèo, giường cho mèo, WC cho mèo, chén, đồ ăn, đồ chơi... một loạt sản phẩm cho mèo, còn thêm mấy gói cá khô ăn vặt nữa, An Dập đều mua hết.
Một thiếu niên ngồi xe lăn mang theo một con mèo dạo quanh siêu thị, tình huống này thật ít khi thấy, đặc biệt là người trên xe lăn còn đẹp tinh xảo như vậy.
Rất nhiều bị vẻ xuất sắc của An Dập thu hút nhưng xem đến đôi chân phải ngồi xe lăn của hắn, mọi người lại sinh ra một loại cảm tình thương hại.
Lúc An Dập lựa chọn đồ vật, còn có vài cô gái lén nhìn An Dập rồi bàn tán to nhỏ.
Hạ Diệc Sơ đều xem vào trong mắt, cất vào trong tai. Cô giương cặp mắt sắc bén nhìn về phía họ, trong lòng đột nhiên sinh ra một cơn phẫn nộ vô cớ.
Rất nhiều người luôn là như thế, không biết tôn trọng người khác.
Lông mao của Hạ Diệc Sơ dựng hết lên.
"Ngoan, đừng nháo."
An Dập nhẹ giọng, vừa nói vừa vỗ vỗ đầu cô.
Hạ Diệc Sơ liền nhu hòa xuống, cọ cọ đầu vào đùi An Dập.
Chọn đồ xong, An Dập đi xếp hàng tính tiền.
Cũng như mấy lần trước, mọi người lại chú ý đến An Dập và con mèo trên đùi anh ta. An Dập có lẽ nhận ra điều đó nên lấy tay chọc chọc đám lông xù xù trên mình Hạ Diệc Sơ.
Hạ Diệc Sơ xốc mí mắt lên, nhìn nụ cười nhàn nhạt trên khóe miệng An Dập, trong lòng đột nhiên cảm thấy đôi khi nói hắn rộng lượng không bằng nói hắn là hờ hững thì đúng hơn.