Editor: Mi Mặt Mèo
*****************
Hạ Diệc Sơ tỉnh lại, không ngoài dự đoán, cô đã trở về thế giới thực.
"Tỉnh?" An Dập duỗi tay gãi gãi cằm cô, ánh mắt ôn nhuận như nước.
Cô xác thực người trước mặt đã trọng sinh, cô có rất nhiều vấn đề muốn hỏi nhưng lại không biết mở lời thế nào.
Nháy mắt, Hạ Diệc Sơ và An Dập đã ở tại biệt thự An gia hơn mười ngày.
Hạ Diệc Sơ nhàm chán lăn qua lăn lại trên mặt thảm, đột nhiên có hương thơm bay vào mũi. Hạ Diệc Sơ run run lỗ tai, vừa nhấc đầu lên liền nhìn thấy An Dập bưng một mâm đùi gà chiên đi đến.
Quá thơm đi!
Hạ Diệc Sơ meo một tiếng, nhìn chằm chằm vào đĩa đùi gà trên tay An Dập.
An Dập đặt mâm đùi gà lên bàn, cầm trong tay một cái, vẫy vẫy về phía Hạ Diệc Sơ:
"A Li, lại đây."
Hạ Diệc Sơ không hề có cốt khí, ngay lập tức nhảy từng bước chạy đến.
Hạ Diệc Sơ thật sự cũng phải thích đùi gà lắm nhưng dạo này toàn được cho ăn cá, cũng muốn đổi món.
An Dập còn cố ý cầm đùi gà dứ qua dứ lại không cho cô ăn ngay.
Lý trí nói cho Hạ Diệc Sơ biết lúc này cô nên quyết đoán xoay người rời đi nhưng mà ngao ngao ngao, ánh mắt của cô không thể rời khỏi cái đùi gà một giây.
Hạ Diệc Sơ cảm thấy mình thật ham ăn đến đáng sợ.
Lúc An Dập đưa đùi gà xuống thấp cách đầu cô không xa, Hạ Diệc Sơ nhảy chồm lên, nhưng mà thứ chụp được không phải là đùi gà mà là đùi An Dập.
Hạ Diệc Sơ kêu meo meo đáng thương, thật sự không có tiết tháo nhìn An Dập.
An Dập rất thích thú trước hành động dễ thương như vậy, đưa đùi gà vào miệng Hạ Diệc Sơ.
An Dập cúi đầu nhìn Hạ Diệc Sơ ăn, trong lòng yên lặng nghĩ.
Buổi chiều, An Dập ra ngoài mà không mang theo Hạ Diệc Sơ, có lẽ là lần đầu tiên từ khi cô đến thế giới này.
Đối với hành vi khác thường này của An Dập, cả những người làm trong biệt thự cũng cảm thấy không đúng.
Hiện tại bị chủ nhân ném ở nhà, cô có chút không quen. Hạ Diệc Sơ thở dài ghé vào ban công phơi nắng.
Hạ Diệc Sơ từ ban công trông thấy một chiếc xe tiến vào, là An Thuần. Lần trước khi An Dập về lại biệt thự, An Thuần tức giận bỏ đi liên tục không về.
Hôm nay trở về là muốn làm gì?
Hạ Diệc Sơ thật sự không biết lần này An Thuần trở về chính là vì cô.
"Con mèo trắng của An Dập đâu?"
An Thuần vừa vào nhà đã hỏi người làm.
"Đại thiếu gia chiều nay đi ra ngoài không có mang theo mèo, có lẽ nó còn ở trên lầu."
Người làm vừa nói xong, An Thuần đã chạy nhanh lên lầu.
Hạ Diệc Sơ nghe được tiếng bước chân, thân thể liền động, vội tránh vào sau bức màn.
An Thuần tìm một vòng, không thấy mèo, lấy điện thoại ra gọi.
"Từ lão gia, cháu vẫn chưa thấy con mèo đó."
"..."
"Bây giờ sao? Được, ông ở đâu?"
"..."
"Vâng, cháu biết chỗ đó rồi, từ từ, bây giờ cháu đi liền."
An Thuần vừa nói vừa chạy ra ngoài.
Chốc lát sau, Hạ Diệc Sơ đã nghe được tiếng động cơ xe rời đi.
Từ lão gia?
Từ Chính Trường?
Hạ Diệc Sơ từ cửa sổ nhảy xuống, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo, nhìn nhìn móng vuốt của mình trong lòng cô tha thiết muốn biến thành người.
Hạ Diệc Sơ phóng nhanh xuống lầu, hy vọng có thể biến thành người như trong giấc mộng, như khi đáp xuống đất, cô vẫn chỉ là một con mèo.
=========================